Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nếu Gặp Người Ấy Cho Tôi Gửi Lời Chào

Nếu Gặp Người Ấy Cho Tôi Gửi Lời Chào

Tác giả: Ichikama Takuji

Ngày cập nhật: 02:52 22/12/2015

Lượt xem: 1341284

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1284 lượt.

ưng cũng có khả năng đó là viên đá quý được cắt theo hình dạng như vậy. Trước hết là bởi, cô gái nào mà nói thấu kính ngũ giác là đồ vật quý giá rồi đem đeo vào cổ thì hẳn là dạng lập dị. Nếu là Karin thì còn có thế, nhưng cô ấy đã tự xưng tên là Morikawa Suzune, vả lại mọi người xung quanh cũng nói như vậy. Dù cho có là nghệ danh đi chăng nữa thì với tôi, cô ấy chắc chắn phải xưng tên thật chứ.
Một lần nữa, tôi thử nhớ lại ngày tôi và cô ấy gặp nhau. Suzune có đôi mắt màu sáng. Nhìn vào đôi mắt ấy, tôi cảm giác như đã biết cô. Tôi đã bỏ qua vì cho rằng đó là cảm giác “chưa gặp đã thấy quen,” nhưng có thật là như thế không?
Một khuôn mặt mang lại cảm giác thân quen. Cả kiểu chua ngoa đó nữa. Karin cũng khá chua ngoa. “Thế này đã là đỡ hơn nhiều rồi đấy,” Morikawa Suzune đã nói như vậy.
Không, nhưng mà…
“Có chuyện gì thế ạ?” Thấy tôi im ắng, Misaki bèn hỏi.
“À không, không có gì…”
“Rồi sao ạ?” Nàng hỏi. “Có tặng được quà không anh?”
“À, có. Tặng chứ. Ngày hôm sau, bọn anh gọi Karin ra bãi rác.”
Ngày hôm sau chúng tôi gọi Karin ra bãi rác.
Chúng tôi đến trước, sắp xếp hộp quà lên bàn. Chúng tôi bọc bằng giấy gói quà rất đẹp, lại còn thắt cả dây ruy băng.
Lát sau Karin xuất hiện. Vẫn dáng vẻ như mọi ngày. Cô nàng mặc chiếc áo quân đội quá khổ. Nhiệt độ đã lên đến gần ba mươi nhưng cô nàng vẫn tỏ ra vô cùng mát mẻ.
“Chào,” cô nàng nói. “Gì thế, có chuyện gì cơ?”
Lấy câu đó làm tín hiệu, hai chúng tôi bắt đầu hát. Bài hát sinh nhật. Chúng tôi cố gắng hát chứa chan tình cảm, hệt như Marilin Monroe hát Mr.President. Yuji hát bằng giọng giả thanh và lo hòa âm, hai chúng tôi còn song ca nhiệt tình kèm thêm màn khoa chân múa tay. Karin cười lăn cười bò trước bài hát sinh nhật lạc nhịp của hai đứa tôi.
Cuối cùng chúng tôi nói “Chúc mừng sinh nhật cậu, Karin” rồi giơ cây pháo hoa giấy giấu sau lưng lên trời, kéo dây ra. Pang! Một âm thanh khô khốc tan vào bầu trời xanh.
“Vui quá! Cảm ơn hai cậu.” Karin nói và đưa hai tay áp vào lồng ngực.
“Bọn tớ có cả quà nữa đấy,” Yuji nói và trỏ cái bọc trên bàn. “Cậu thử mở ra đi.”
Karin vẫn áp tay vào ngực, lần lượt nhìn hai đứa chúng tôi rồi hướng ánh mắt về phía gói quà được cột ruy băng.
“Cho tớ à?”
Dĩ nhiên rồi, chúng tôi gật đầu.
“Từ từ thôi. Từ từ thôi nhé.”
Nghe lời Yuji, Karin cởi dải ruy băng một cách cẩn trọng. Rồi nhẹ nhàng mở cái gói. Thứ hiện ra là một bể cá vàng ngập nước.
Lá xanh rồi hoa màu vàng nổi lên trên mặt nước, trải dưới đáy là mười viên bi ve và viên thấu kính ngũ giác.
“Cái này…”
“Cậu nghĩ là gì?” Tôi hỏi, Yuji bổ sung. “Bọn tớ đang hỏi về những viên thủy tinh trải dưới đáy nhé.”
Karin dùng hai tay nâng bể lên và nhìn xuống đáy.
“Cái này là…” Cô hướng ánh mắt trở lại chúng tôi. “Là viên bi thủy tinh trong nước chanh phải không?”
“Ừ, ừ,” Yuji gật đầu. “Cả thấu kính ngũ giác nữa.”
“Phải, là thấu kính ngũ giác đấy.” Tôi phụ họa.
“Thấu kính ngũ giác?”
“Một bộ phận của máy ảnh.”
“Cái hình có năm cạnh đấy hả?”
“Phải. Đẹp không?”
“Đẹp quá,” cô nàng nói bằng giọng thì thầm. Rồi sau đó, ôm cái bể vào lòng. “Tớ rất thích những thứ đẹp.”
Yuji nhìn tôi với vẻ mặt như muốn nói. “Đấy, thấy chưa?” Tôi gật đầu kiểu “Ừ, có vẻ thế nhỉ.”
“Loài hoa đó đến ba giờ là héo đấy.” Tôi nhắc. “Cuộc đời của nó chỉ kéo dài trong một ngày thôi.”
“Ồ,” Karin thốt lên rồi nhìn xuống cái bể đang ôm trong lòng. “Thế thì tao sắp phải tạm biệt mày rồi.” Cô nàng bắt chuyện với bông hoa nhỏ nổi trên mặt nước. “Rất vui vì được gặp mày.”






Sau đó Karin khẽ khàng đặt cái bể lên bàn, khoác tay qua vai chúng tôi, kéo đầu hai đứa sát lại.
Mùi hương thật dễ chịu. Mùi hương của cô gái vừa sang tuổi mười bốn.
“Cảm ơn hai cậu.” Cô nàng thì thầm. “Tớ sẽ giữ gìn nó cẩn thận. Suốt đời.”
Cô nàng ghì mạnh hai cánh tay, má của chúng tôi chạm nhau. Làn da trông như tờ giấy Kent cao cấp, chạm vào quả nhiên có cảm giác như chạm vào tờ giấy Kent cao cấp.
“Giờ,” cô nàng nói rồi thả cánh tay ra.
“Ừ, chào cậu.”
“Vậy nhé.” Cô nàng gật đầu, quay lưng về phía chúng tôi rồi bắt đầu bước đi. Tôi và Yuji đứng một lúc nhìn theo bóng Karin xa dần.
Giọng ngân nga của cô nàng vẫn còn vọng lại.
Phải rồi, tôi đã nhớ ra.
Bài hát mà cô nàng ngân nga là bài Funiculi Funicula.
Tôi trở về cửa hàng vào lúc mười giờ kém.
Ngoài cửa treo tấm bảng “Đóng cửa,” điện bên trong đã tắt. Tôi bước vào trong, chỉ còn duy nhất ngọn đèn ở quầy tính tiền đang bật, Morikawa Suzune ở đó. Cô đang cầm cốc nước uống gì đó như thuốc, nhưng thoáng thấy bóng tôi, cô vội giấu vào chiếc túi màu trắng trên quầy.
“Anh về rồi đấy à?” Cô chào.
“Tôi về rồi.”
Tôi dùng ngón tay trỏ cởi cà vạt, đoạn ngồi xuống cầu thang dẫn lên tầng hai.
Tôi đang phân vân không biết có nên hỏi về việc tôi vừa nhìn thấy hay không, tuy nhiên trước khi tôi kịp quyết định thì cô đã mở miệng trước. “Buổi hẹn của anh thế nào?”
“Vui lắm,” tôi trả lời. “Chúng tôi còn uống cả


The Soda Pop