Snack's 1967

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nếu Gặp Người Ấy Cho Tôi Gửi Lời Chào

Nếu Gặp Người Ấy Cho Tôi Gửi Lời Chào

Tác giả: Ichikama Takuji

Ngày cập nhật: 02:52 22/12/2015

Lượt xem: 1341380

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1380 lượt.

h cỡ. Cứ chiều buông, tôi và Karin lại bỏ “phòng khách” lại sau lưng, tìm đến chỗ hẹn ở cánh đồng lau lúc tối muộn.
Tình hình tiếp diễn hơn ba tháng, một hôm, Karin nói với tôi, “Tội đã đền xong.” Cô nàng búng ngón trỏ vào má tôi, “Mà không phải động một ngón tay.” Cuối cùng thổi to thêm một lần nữa “Huýt?”
Đó là một thắng lợi nho nhỏ của chúng tôi. Vậy nhưng, kiểu thắng lợi này chẳng đáng tự hào, thậm chí còn khiến tôi có cảm giác chúng tôi là những kẻ bại trận.
“Vì không có nghĩa là,” Karin nói, “con Trash có thể trở về hình dạng như trước.”
“Thế nhưng chắc chắn Thịt Xay sẽ không bao giờ làm con chó xù nào bị thương nữa.”
“Ừ.” Karin nhìn tôi với vẻ mặt mềm yếu, khác hẳn cô nàng lúc bình thường. “Chà, sự thật đó cũng có giá trị an ủi đấy nhỉ?”
Mọi chuyện là như vậy. Thứ chúng tôi thu hoạch được sau ba tháng hoạt động không phải lá cờ thắng lợi mà chỉ vỏn vẹn niềm an ủi nhỏ nhoi vừa đủ nhét vào túi áo ngực.
Đúng là con Trash không bao giờ có thể quay về hình dáng cũ, nhưng thực tế thì tôi thấy nó cũng chẳng thảm hại hơn trước là bao. Nó đã khá già, đã rơi vào tình trạng không thể tự đi lại được nữa, nên một cỗ máy di động thay cho bốn chân khiến nó thích thú vô cùng.
Hằng ngày tan học, Yuji thường về thẳng nhà, bê con Trash lên xe đẩy hàng rồi mới cùng nó đến “phòng khách.” Con Trash gác hai chân trước lên khung xe, hứng thú quan sát xung quanh bằng đôi mắt mờ đục.
Cũng có lúc cả bọn rời “phòng khách” và đi bộ tới một nơi thật xa. Dẫn đầu là con Trash trên chiếc xe hàng do Yuji đẩy, theo sau là tôi và Karin. Đoàn lữ hành nho nhỏ ấy thường cứ viễn chinh không mục đích, nhưng điểm dừng luôn luôn được xác định sắn. Tức là nơi có rác hoặc có nước. Hễ nhìn thấy bãi rác thì Yuji sẽ đứng ì ra một lúc, gặp những nơi có nước là đến lượt tôi không bước đi cho tới khi quan sát xong đám thủy sinh.
Lúc nào cũng vậy, Karin không hề ta thán, mà luôn nhẫn nại ở cạnh chúng tôi. Ngồi xuống bãi cỏ, cô nàng lôi cuốn sách ra khỏi túi áo quân đội, khẽ khàng lật giở từng trang. Còn con Trash, trong bất kì hoàn cảnh nào cũng đều không biết chán, ở đâu nó cũng chăm chú nhìn thế giới xung quanh bằng ánh mắt tràn đầy hiếu kì. Nó dõi theo con bướm đang lượn lờ trước mũi, chăm chú ngắm đàn kiến bò dưới đất với vẻ nhiệt tình của một học giả, cuối cùng ngoảnh lại, điềm tĩnh cất tiếng hỏi, “Huýt?”
“Huýt?” Karin thổi, rồi nhìn tôi với vẻ mặt kiểu “Thấy sao?”
Đó chính xác là tiếng con Trash. Karin vẫn mô phỏng rất đúng điệu.
“Ừ,” tôi bảo. “Là con Trash.”
“Đúng vậy.” Karin nói. “Chuyện đã mười lăm năm rồi.”
Đến bây giờ tôi mới nhận ra, rằng con Trash đã không còn trên cõi đời này nữa. Tôi chưa từng nghĩ về điều đó. Thật khó tin nhưng, tôi có cảm giác như đang nhớ lại một người già tám mươi năm trước giờ đã thành người thiên cổ.
“Nào,” Karin giục. “Ngủ thôi. Từ giờ trở đi sẽ thoải mái thời gian cho cả núi chuyện.”
“Phải đấy,” tôi gật đầu. “Cậu sẽ ở đây một thời gian phải không?”
Karin chớp mi, nhìn tôi với ánh mắt buồn ngủ, “Ừ, tớ nói rồi mà. Yên tâm đi, tớ sẽ không đột nhiên đi sang bên kia bán cầu nữa đâu.”
“Vậy thì đỡ quá. Tớ ghét phải viết thư sai địa chỉ lắm rồi. Chán ngấy việc lạc nhịp nhau rồi.”
Karin suy nghĩ một lúc rồi hỏi, “Giống như Romeo và Juliet?”
Tôi toét miệng cười, áp tay vào tai hỏi vặn lại, “Cậu bảo ai với ai cơ?”
Karin nhìn tôi với vẻ mặt “Ôi ôi ôi.” Nở nụ cười giễu cợt, cô nàng lắc đầu bảo “Không” và thì thầm như đặt nốt mảnh ghép cuối cùng vào trò chơi xếp hình, “Không có gì cả.”






Ra là thế, Natsume chỉ nói vậy. Một phản ứng đơn giản đúng phong cách của cậu.
“Em không ngạc nhiên hả?”
Nghe tôi hỏi, cậu thốt lên, “Đâu có, em ngạc nhiên đấy chứ. Hết sức ngạc nhiên.”
À, vậy hả.
Chúng tôi đang chọn lựa thủy sinh vừa được chuyển phát đến nơi. Natsume tiếp tục, “Điều làm em ngạc nhiên nhất là có người bạn thời thơ ấu đẹp như thế mà lúc gặp lại anh lại chẳng nhận ra.”
“Vâng.”
“Nhưng hàm răng thì… “
“Cậu bảo hàm răng thì sao?”
Tôi rùng mình quay phắt lại. Karin đang đứng đó, ôm chiếc túi của hàng bánh ngọt, “Cậu có gì bất mãn về miệng tớ hả?”
“Đâu có.” Tôi lắc đầu.
“Tuyệt vời. Miệng cậu ấy. Trông như nàng tiên răng. Răng trắng muôn năm!” Dứt lời, cô nhét luôn một miếng Chocolate Danish vào miệng tôi.
“Yum yum…”
“Cậu thật quá đáng.” Karin liếc xéo tôi rồi nói với Natsume. “Thế mà là người chị đã trao nụ hôn đầu đời cơ đấy.”
Tôi nhận thấy các biểu hiện trên gương mặt Natsume biến mất, không còn chút cảm xúc nào nữa. Lần này cậu thực sự bất ngờ.
“Chị đã mất bao nhiêu công sức tìm kiếm rồi đến thăm cậu ấy, vậy mà…” Karin giật phắt mẩu bánh thò ra từ miệng tôi rồi vừa nhai mẩu bánh bằng phần răng cửa vô cùng đều đặn vừa tiếp tục. “Tóc mái chị mới chỉ dài ra một tí mà đã chẳng nhận ra chị là ai.”
“Nào,” cô nàng giơ chiếc túi của cửa hàng bánh ngọt trên tay. “Ăn trưa thôi. Hôm nay cũng có rất nhiều bánh Chocolate Danish ngon.”
Rồi cô nàng bỏ lại chúng tôi