
Tác giả: Ichikama Takuji
Ngày cập nhật: 02:52 22/12/2015
Lượt xem: 1341381
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/1381 lượt.
“Cậu cử động được không? Trước mắt phải mau chóng đến bệnh viện.”
Yuji chống tay xuống đất định tự mình đứng dậy. Thế nhưng bỗng dưng mặt cậu méo xệch, miệng mở thành hình chữ O đoạn kêu lên không thành tiếng. Thấy vậy Karin bèn gọi, “Satoshi, nhờ cậu được không?”
“Được,” tôi gật đầu. “Vậy còn Trash nhờ cậu nhé.”
“Ừ. Mình tớ không đủ sức.”
Tôi giao con Trash cho Karin đoạn từ từ đưa Yuji lên lưng một cách thận trọng. Sau đó chúng tôi nhẹ nhàng bước đi.
“Xin lỗi cậu.” Yuji nói trên lưng tôi. Thứ mùi hoi hoi kèm vị chua gắt xộc vào khoang mũi tôi.
“Không có gì,” tôi trả lời. “Cậu đừng bận tâm. Mặc dù tớ không biết cậu đang nói về điều gì.”
“Ừ.”
Karin hai tây ôm con Trash đi bên cạnh chúng tôi.
“Chuyện gì xảy ra thế?” Cô nàng hỏi.
“Đúng như Thịt Xay nói mà.” Yuji trả lời Karin bằng giọng yếu ớt. “Đụng vào nhau thôi. Đế giày của Thịt Xay và bụng tớ.”
Chúng tôi không thể cười nổi trước cố gắng pha trò của Yuji.
“Bình thường hắn đâu có chạy đến chỗ đó.”
Nghe tôi nói vậy, Yuji suy nghĩ một lát rồi trả lời, “Chắc là việc hắn chạy tắt đã bị bại lộ. Vậy nên mới bị phạt chạy đến chỗ xa đó.”
“Cậu không nhận ra à?”
“Tớ cũng không ngờ là hắn lại chạy đến tận chỗ ấy.”
Vả lại, một khi Yuji đang quan sát đống rác mà cậu ta thích thú thì sẽ chẳng nghe thấy gì xung quanh. Giống hệt con thỏ cụp tai.
Đi được một lát, tôi hỏi, “Cậu đau không?”
“Một chút thôi,” Yuji trả lời. “Tớ lo lắng cho con Trash hơn. Có vẻ như xương của nó bị gãy.”
“Không sao đâu. Chắc chắn nó sẽ khỏi.”
Yuji im lặng. Điều cậu cần không phải an ủi mà là sự thực. Tiếp đó, cậu đột nhiên thay đổi tâm trạng rồi bảo tôi, “Satoshi, cậu dũng cảm quá. Cậu oai phong xuất hiện, tớ vui lắm ấy.”
“Cơ mà tớ có làm được việc gì đâu. Chẳng nên làm những việc mình không quen làm nhỉ. Rút cuộc tớ cũng chỉ là giải pháp chữa cháy cho đến khi Karin xuất hiện thôi.”
“Làm gì có chuyện đó chứ.”
Karin xen vào giữa hai chúng tôi, “Satoshi, tớ thay đổi cách nhìn về cậu rồi. Trông cậu thật ngầu. Nhất là,” cô nàng cười ranh mãnh, “vũ khí trên tay lại là đầu của cái vòi sen.”
“Hả, cái gì?” Yuji hỏi. “Tớ không nhìn thấy.”
“Một loại vũ khí hoàn hảo đấy. Tia sáng… vòi sen.”
Tôi cúi gằm xuống, mặt đỏ bừng, “Chẳng sao. Đằng nào thì tớ cũng chỉ là đội tấu hài mở màn thôi mà.”
“Không, không, cơ mà nhé,” Karin quay lại giọng nói nghiêm túc. “Thực sự là trông cậu ngầu lắm. Làm tớ nóng hết cả người.”
“Cái đó, ừ thì…”
Tôi nói với giọng hời hợt nhằm giấu vẻ ngượng ngùng, thực sự thì tôi đang rất vui. Tôi vui vì chính Karin chứ không phải ai khác công nhận điều đó.
“Tớ đã bảo không phải nói dối mà. Tin tớ đi.”
“Ừ, tớ tin, cảm ơn cậu.”
“Không có chi.”
Cứ thế chúng tôi tiếp tục trò chuyện với những lời động viên, an ủi lẫn nhau. Thế nhưng… Quả nhiên hiện thực khốc liệt không thể làm gì được.
Vết thương của Yuji không quá nghiêm trọng. Bầm tím và xây xát. Nôn được ra nên cảm giác khó chịu rồi cũng hết.
Phần nhiều tính chất nghiêm trọng nằm ở con Trash. Xương hông của nó bị gãy. Khung xương bẻ theo một hình gấp khúc phức tạp mà trong đó toàn bộ các mảnh đều rạn nứt. Xương chân sau cũng bị gãy, nội tạng bị tổn thương không nhỏ. Thậm chí chúng tôi còn biết thêm rằng con Trash mắc chứng đục thủy tinh thể đang phát triển khá nhanh và bị viêm mủ da toàn thân. Bác sĩ thú ý ở bệnh viện chúng tôi đến nói rằng “Không chừa một chỗ nào,” rồi khịt khịt mũi. “Bệnh lan ra toàn thân không chừa một chỗ nào.”
Con Trash phải cắt lông để điều trị, trông nó như biến thành một sinh vật khác. Bị cởi bỏ lớp áo lông xù, nó thể hiện bộ mặt tẽn tò chẳng khác nào một chú hề bị phát hiện ra bộ mặt thật. Chúng tôi cũng có cảm giác như đã trót nhìn thứ gì đó không được phép nhìn, mãi mà không thể nhìn thẳng vào nó.
Nửa thân sau của con Trash phải cố định bằng bột thạch cao, nó bị tiêm nhiều thuốc, toàn thân ngấm thuốc bôi. Được chăm sóc cẩn thận trong viện một thời gian nhưng lúc nào chúng tôi tới thăm, phát ra từ miệng nó chỉ là tiếng thở dài “hu?,” còn tiếng “ýt” đằng sau đó thì chúng tôi không tài nào nghe được. Nghe nói phí điều trị khá đắt nhưng Karin đã thanh toán trong khi tôi và Yuji không hề biết gì.
Sau khi ra viện, Yuji nhận về nhà nuôi. Nửa thân sau của con Trash không thể cử động được nữa, Yuji đã nhặt chiếc xe đẩy hàng ngoài bãi rác về làm chân mới cho nó. Từ dạo mọc lại lớp lông mới, con Trash ngồi trên chiếc xe đẩy hàng này, quay lại với vành đai xanh và thế giới rác. Nó đã khỏe mạnh trở lại và cả nửa sau của tiếng sủa bị mất cũng đã được khôi phục.
“Huýt?”
Có vẻ như nó vẫn chưa nhận được câu trả lời thì phải.
“Một thế giới tốt đẹp thì không thể có những kẻ lỗ mãng, ích kỉ.” Một hôm, Karin nói với tôi khi chỉ có hai người.
“Ừ,” tôi trả lời. “Vậy nên?”
Chúng tôi ngồi cạnh nhau trong ống nước đã cạn nước. Một con đường làng chạy cắt ngang qua ống nước, thi thoảng lại có tiếng máy cày chạy trên đầu chúng tôi.
“Có tội thì phải đền. Nếu làm tổn thương người khác, thì chí ít kẻ đó cũng phải chị