
Cả Đời Này Chỉ Cần Một Người Là Em
Tác giả: Ichikama Takuji
Ngày cập nhật: 02:52 22/12/2015
Lượt xem: 1341375
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1375 lượt.
Karin báo hiệu có chuyện chẳng lành xảy ra. Tiếng trống ngực đập vội càng giục giã tôi hơn nữa.
Tôi nghĩ tôi chạy không mất quá tám mươi giây. Dám chắc thời gian đó là kỉ lục. Tuy nhiên, tôi vẫn đến muộn.
Yuji ôm bụng nằm gục trên nền đất. Bênh cạnh đó là Thịt Xay hằm hằm đứng chống nạnh. Con Trash đang nhằm vào cổ họng Thịt Xay ở vị trí cách hai người khoảng ba mét.
“Yuji!” Tôi hét lên nhưng cậu không hề cử động.
Nhận ra tôi, Thịt Xay bèn quay sang. Lợi dụng sơ hở của hắn, con Trash lao lên, toàn bộ đều xảy ra cùng một lúc.
Thịt Xay phản ứng mau lẹ một cách đáng ngạc nhiên so với thân hình đồ sộ. Mà không, điều này có lẽ nên được xem xét một cách tương đối, đơn giản là hành động của con Trash chậm chạp hơn hắn ta. Con Trash cũng đã già, hơn nữa có lẽ nó không quen với hoạt động tấn công.
Cánh tay to lớn của Thịt Xay vung ra (một cú vung tay thiếu sự sắc bén, phù hợp với cầu thủ bắt bóng số tám), bằng một cú đánh trúng phóc, hắn đấm bay con Trash lên không trung. Con vật văng đi một khoảng xa không thể tưởng tượng nổi, đập vào thân cây thông đỏ rồi rơi bịch xuống nền đất. Nó cất tiếng “Huýt!” đầy ngạc nhiên về cú bay của mình, rồi cứ thế nằm yên.
Đối với Thịt Xay, đó có lẽ là cú đánh đỉnh nhất trong cuộc đời hắn. Hắn ta nhìn trân trân vào cánh tay mình với vẻ mặt như không thể nào tin nổi.
Tôi ứa nước mắt. Thật lòng mà nói, lí do lớn nhất là do tôi quá sợ hãi. Từ trước đến nay tôi chưa từng tận mắt chứng kiến pha bạo lực nào như thế. Mặc dù tôi biết con người sử dụng bạo lực như khi mục sở thị thì cảnh tượng đó quá tàn bạo. Nó chứa đựng sự độc địa làm đau lồng ngực và ác ý lộ liễu làm mềm nhũn trái tim.
Tôi trở nên rầu rĩ. Cái vòi sen đấy thì là được gì cơ chứ? Điều này có khả năng sẽ trở thành một màn hài hước hữu dụng, tuy nhiên Thịt Xay không hề cười. Tất nhiên tôi cũng không cười. Và rồi mắt tôi lại ngấn lệ.
Thịt Xay từ tốn chỉnh lại góc độ và đúng vào khoảnh khắc hắn định tung ra cú đá tiếp theo thì Karin xuất hiện đột ngột như ảo ảnh. Cô nàng xen vào giữa hai chúng tôi, đập cán chổi lau nhà vào cái đùi mập mạp của Thịt Xay. Một cú xuất sắc thật sự. Một âm thanh dấp dính vang lên, Thịt Xay hét lên ầm ĩ. Hắn co một chân lên, lùi lại phía sau rồi tựa lưng vào thân cây thông đỏ, thở hồng hộc.
“Thịt Xay, mày đã làm gì Yuji?” Tay cầm cán chổi lau nhà, Karin vừa đe dọa vừa nhìn Yuji đang co quắp trên nền đất.
“Có làm gì đâu.” Thịt Xay trả lời với vẻ chán nản. “Chẳng làm gì cả.”
Hắn ta thở mạnh, đứng thẳng người lên, đoạn rời đi như thể mọi việc đã xong xuôi.
“Này!”
Nghe tiếng Karin, hắn quay lưng lại nhìn với ánh mắt như buồn ngủ, “Chỉ là đập đầu vào nhau thôi mà. Cộp một cái thôi.”
Nói xong, hắn xoa xoa cái đùi mập rồi mất hút trên con đường quanh co. Karin không buồn đuổi theo Thịt Xay, buông cây chổi trên tay rồi chạy lại chỗ Yuji. “Yuji, cậu có sao không?”
Cô đỡ nửa người cậu dậy. Yuji ho dữ dội, “… Không sao. Chủ yếu là… con Trash.”
Trong lúc đó, tôi đang ẵm con Trash lên khỏi bãi cỏ. Từ sâu trong bộ lông xù, con Trash ngước đôi mắt buồn thảm nhìn tôi, cố hỏi mấy lần bằng cái giọng yếu ớt “Huýt?,” tôi trả lời “Không sao đâu.” Thế nhưng tôi nhận ra rằng mọi chuyện không hề ổn. Nó đã đập mạnh nửa thân sau vào thân cây thông đỏ. Chân sau bị bẻ cong thành hình dạng kì dị, máu đỏ bê bết trên lưng bộ lông xù.
Tôi đi đến chỗ Yuji, vẫn ẵm con Trash, quỳ gối xuống nền đất, để mặt con Trash ngang tầm với mặt Yuji.
“Trash, mày không sao chứ?” Yuji luồn bàn tay nhỏ nhắn vào dưới cằm Trash. Con chó vẫn hỏi chúng tôi bằng cái giọng như thì thầm, “Huýt huýt?” (Tại sao, tại sao?)
Yuji tiếp tục ho dữ dội, rồi đột ngột nôn thốc nôn tháo. Chất nôn bắn tung tóe vào cánh tay và cả ngực chiếc áo quân đội của Karin. Cô nàng vô cùng lo lắng, xoa nhẹ lưng Yuji. “Cậu có sao không?”
“Hơi,” Yuji gật đầu trong nước mắt. “Tớ bị Thịt Xay thụi vào bụng. Từ đó đến giờ… tớ khó chịu. Tớ xin lỗi,” cậu nói. “Tớ làm bẩn cậu rồi.”
“Bẩn đâu mà bẩn, không sao hết.” Quả thật Karin không hề để ý đến điều đó. “Yuji chẳng có gì là bẩn cả. Thứ bẩn thỉu là máu chảy trong người bọn nó.”
Yuji run rẩy như bị ớn lạnh.
“Karin,” cậu cất tiếng gọi.
“Gì cơ?”
“Cậu không được trả thù đâu.”
Mặt Karin méo xệch, “Nó khiến Yuji thế này… hơn nữa… hơn nữa, cả con Trash rồi không biết sẽ ra sao, cậu không thấy à?”
Nhận ra mình vừa được gọi tên, Trash lại cất giọng như tiếng gió thổi xuyên qua ống thủy tinh, “Huýt?”
“Tớ biết mà,” Yuji đáp. “Thế nhưng không được. Tớ chán bạo lực lắm rồi. Tớ không biết nó lại là thứ kinh khủng thế.” Cậu đưa tay lau khóe miệng dính chất nôn, “Tớ không muốn các cậu làm thế. Hãy hiểu cho tớ.”
Karin nhìn tôi như định hỏi điều gì. Tôi im lặng gật đầu thay cho câu trả lời.
“OK, tớ hiểu rồi.” Cô nàng nói. “Bạo lực đến đây là kết thúc.”
Nghe Karin nói vậy, gương mặt Yuji trở nên nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.
“Nào,” Karin kiềm chế sự tức giận, hỏi Yuji bằng giọng nhẹ nhàng.