
Tác giả: Ichikama Takuji
Ngày cập nhật: 02:52 22/12/2015
Lượt xem: 1341383
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1383 lượt.
u đau khổ tương tự. Như thế mới là công bằng phải không?”
Ngay lập tức hiểu ra, tôi trở nên bất an. “Chúng mình hứa với Yuji rồi mà. Cậu nhớ không?”
“Tớ nhớ. Tớ đã bảo thế này: Bạo lực đến đây là kết thúc. ”
“Ừ, đúng là như thế.”
“Thế cho nên,” cô nàng nói, ghé sát vào mặt tôi. Nói như thì thầm bên tai. Có thứ gì đó như đang chạy dọc sống lưng tôi. “Tớ không thèm động một ngón tay vào thằng Thịt Xay đâu.”
Đêm hôm đó, tôi chạy xe đạp đến nhà Thịt Xay. Karin nói sẽ làm một mình nhưng tôi không đành lòng để cô nàng một mình giữa đêm tối.
Đó là một đêm trăng sáng. Không khí đêm thu lành lạnh, thích hợp với gò má đang tỏa nhiệt vì cao hứng của tôi. Tôi xuống xe đạp trước một chút rồi từ đó đi bộ. Bên cạnh nhà Thịt Xay là khu đất trống khá rộng mọc đầy lau. Tôi bước chân vào đó, khe khẽ gọi Karin.
“Karin?”
Bụi lau rung lên ở vị trí gần hơn tôi tưởng, cô nàng xuất hiện. Ánh sáng trắng xanh của mặt trăng chiếu vào khiến khuôn mặt Karin lấp lánh, láng mịn.
“Cậu đến giúp tớ hả?”
Không biết có phải do tưởng tượng hay không mà tôi có cảm giác giọng của cô nàng có vẻ vui. Karin chỉ cười một chút rồi sau đó làm động tác cắn môi dưới nhằm kiềm chế cảm xúc.
“Ừ,” tôi trả lời. “Làm sao mà thiếu đội tấu hài mở màn được.”
Nói rồi tôi nhắm tịt hai mắt. Thực ra tôi định nháy mắt nhưng không thực hiện thành công. “Tớ sợ Karin không phát huy hết khả năng.”
“À, đúng vậy,” cô nàng nói rồi cầm lấy tay tôi. Một bàn tay lạnh. Cô nàng dẫn tôi vào trong đám lau. Ở đó có một khoảng trống vừa đủ cho khoảng hai người. Bao quanh chúng tôi là đám lau cao, ngước mắt nhìn lên, tôi thấy bầu trời sao bị cắt thành hình vây cá.
Chúng tôi ngồi cạnh nhau trên bãi cỏ.
“Rồi sao nữa,” tôi gợi chuyện. “Cậu bảo là sẽ làm cho Thịt Xay phải đau đớn mà không cần động tay phải không?” Tôi chăm chú nhìn vào mặt Karin. “Cậu làm thế nào?”
Karin giơ ngón tay trỏ lên đoạn lắc lắc như muốn bảo “Chà, cậu hãy nhìn đi.” Sau đó, lấy hay tay xoa nhẹ lên má, liếm môi, Karin phát ra thành tiếng “gru… u” từ cổ họng. Không hiểu sao cô nàng tỏ vẻ không hài lòng, lần này làm động tác như tự siết cổ mình, một lần nữa cô nàng phát ra âm thanh từ cổ họng. “Hút.”
Karin gật gật đầu, di chuyển tay từ cổ họng lên miệng đoạn mở rộng thành hình loa.
“Tớ làm nè,” Karin ám hiệu bằng cách liếc sang tôi đoạn dồn hết lực vào má.
“Huýt?”
Tôi bất ngờ, bỗng nhiên quay lại nhìn phía sau. Biết là không có nhưng tôi không thể không làm vậy. Bởi tiếng kêu đó chính là của con Trash.
“Huýt?” Karin thổi một lần nữa.
Một tiếng ken két vang lên, cửa sổ tầng hai nhà Thịt Xay bật mở. Thân hình 80 kilôgam to lớn không lẫn vào đâu được ở ngay chỗ đó. Hắn ta dáo dác đưa mắt nhìn xung quanh với điệu bộ lo lắng. Chắc chắn hắn không thể nào nhìn thấy bóng dáng chúng tôi trong bóng tôi nhưng Karin vẫn ghé sát vào tôi, cố hết sức làm bóng hai đứa nhỏ lại. Đầu Karin nhỏ nhắn đặt dưới cằm tôi. Chắc chắn nghe tiếng trống ngực tôi đập thình thịch nhưng Karin không nói lời nào.
Thịt Xay lắng tai nghe ngóng tình hình một lúc nhưng rồi hắn nghiêng đầu, bỏ cuộc và đóng khung cửa sổ nhôm lại.
Karin tựa đầu vào ngực tôi, cô nàng vừa ghé sát gần vừa cười khúc khích. “Cậu nhìn thấy mặt hắn không?”
“Ừ. Tớ có thấy.”
“Thịt Xay ấy, hắn cứ ngỡ là con Trash chết rồi.” Cô nàng nói thêm, “Vì tớ đã tung tin giả.”
“Thế tức là Thịt Xay cứ nghĩ rằng hắn nghe thấy tiếng hồn ma?”
“Chính thế.” Cô nàng đứng lên, quay lại nhìn tôi. “Hồn ma này hơi dai dẳng đấy.”
“Ra thế,” tôi thông cảm. “Thịt Xay chắc phải ngót đi chút ít nhỉ?”
Thực tế thì không phải là “chút ít.” Nhìn trừ hao kiểu gì tôi vẫn nghĩ hắn giảm phải trên tám cân. Thế có nghĩa là 10% con người hắn đã biến mất. Karin bảo đó là “tiêu diệt một phần mười.” Mặc dù không thực sự hiểu ý nghĩa, nhưng âm vang của câu nói vẫn khiến chúng tôi vô cùng thỏa mãn.
Hồn ma thật dai dẳng. Suốt ba tháng trời, chúng tôi tiếp tục đến dưới cửa sổ phòng Thịt Xay. Bản serenade của chúng tôi làm thân thể Thịt Xay hao mòn, bắt hắn ta phải chịu giày vò vì ân hận. Để hắn biết rằng bạo lực là phải bị trả giá.
Chúng tôi chỉ đến hằng ngày trong tuần đầu tiên, sau đó là ngẫu nhiên, lúc nào nổi hứng chúng tôi mới ra ngoài.
“Hằng ngày là không cần thiết.” Karin nói. “Bọn mình chỉ cần tác động đoạn đầu và đoạn cuối, đoạn giữa tự Thịt Xay sẽ bổ sung.”
Tự kỉ ám thị. Có khi biểu hiện qua việc nghe thấy những âm thanh không có thực. Dù chỉ là tiếng gió nhưng hắn sẽ nghe thành tiếng sủa của con Trash. Cứ như thế, hắn sợ hãi tiếng động của một hồn ma không tồn tại và dần dà từng chút, từng chút một, đánh mất trọng lượng của chính mình.
Chúng tôi giữ bí mật với Yuji. Tuy không phải bạo lực thật, nhưng dễ dàng hình dung được rằng Yuji sẽ coi hành vi của chúng tôi là không tốt. Cậu ấy không muốn làm ai tổn thương dưới bất kì hình thức nào, dù đó là kẻ gây đau đớn cho bản thân cậu.
Yuji không có vẻ gì là nhận ra hoạt động của hai đứa tôi. Cậu cũng không mảy may nghi ngờ, thậm chí không nhận ra Thịt Xay bị thu nhỏ kíc