
Đã Cưỡi Là Phải Cưỡi Đến Nơi Đến Chốn
Tác giả: Ichikama Takuji
Ngày cập nhật: 02:52 22/12/2015
Lượt xem: 1341382
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1382 lượt.
iểu gì cũng lao lực, vậy mà anh ấy không nghe. Về cơ bản Yuji là một người ngoan cố. Tự hủy hoại bản thân chăng? Có lẽ anh ấy đã thành ra như thế. Không thấy anh ấy về nhà mấy ngày liền tôi lo lắm. Tôi đã có linh cảm không lành. Tôi đã nghĩ hay anh ấy bị làm sao…”
Cô tỏ ý muốn đến bệnh viện, “Hôm nay tôi được nghỉ làm. Nếu để đến ngày mai tôi lại phải làm đến đêm mới xong.”
Chúng tôi gật đầu rồi đứng dậy.
“Ừ. Cuối cùng cũng không khỏi bệnh được…”
Giọng nói của bố Yuji vang bên tai tôi. Lúc nào ông cũng kể chuyện cho chúng tôi nghe bằng giọng điệu nhẹ nhàng, chất giọng trầm mà vang xa. Dù không thể hiểu được một nửa những điều ông nói nhưng nghe chuyện rất vui. Vén mái tóc đen dày, ông nhìn chúng tôi bằng ánh mắt hiền từ nằm sâu trong cặp kính và bắt đầu kể chuyện. Về tên những vì sao, về câu chuyện tình yêu được viết từ nghìn năm trước, về ngôi thành cổ ngủ sâu dưới đáy biển. Bố Yuji là nhà thông thái tinh thông tất cả mọi thứ.
“Không biết bác ấy đã hoàn thành tiểu thuyết chưa nhỉ?”
“Đoạn tiếp của quá trình nội tâm ấy hả?”
“Ừ, nó đó. Không biết thế nào nhỉ,” Karin tư lự. “Theo như tớ hiểu thì chưa lần nào khung sườn bản thảo được từ ngữ lấp đầy.”
Điều này có thể gọi là sự trớ trêu? Người cha là một tiểu thuyết gia chẳng viết được chữ nào và người con trai vẽ hàng đống tranh đủ để bán cân nhưng không sao giành được cái danh “họa sĩ.”
“Không phải là không thể hiểu được tâm trạng của bà mẹ.”
“Mẹ Yuji ư?”
“Ừ.” Karin gật đầu. “Con người ai cũng mưu cầu hạnh phúc.”
“Nhưng nếu mưu cầu trên sự bất hạnh của người khác…”
“Có hạnh phúc nào mà không như vậy?” Karin lẩm bẩm, như tự hỏi chính mình. Tôi không trả lời, chỉ im lặng bắt chước cô ngắm cảnh đêm.
“Bởi vì hạnh phúc quá ít ỏi,” tôi tự nhủ với lòng. Vậy nên mới phải tranh giành nhau. Nếu Chúa ban phát hạnh phúc hào phóng hơn nữa thì Karin đâu phải thốt ra những lời đó. Hạnh phúc thừa mứa. Hạnh phúc đến nỗi không thể dùng hết. Những kẻ nhìn thấy điều đó trong giấc mơ suy cho cùng cũng chỉ được cho là kẻ lạc quan đáng khen mà thôi.
“Yuji,” đi qua thêm một vài ga, Karin lại lên tiếng, “biết địa chỉ cửa hàng của cậu nhỉ?”
“Ừ. Thế nên mới có tấm thiệp mời.”
“Tấm thiệp không gửi. Trước khi mọi chuyện thành ra thế này. Yuji đã muốn gặp cậu.”
“Rồi thật khách sáo,” tôi phàn nàn. “Nếu chịu khó nói một tiếng, có phải tớ đã giúp cậu ấy rồi không.”
“Yuji ngoan cố mà. Là kiểu người tự mình ôm nỗi đau.”
“Hình như cậu ấy không biết cậu ở đâu thì phải.”
Tôi nhớ lại lời Momoka lúc nhìn thấy Karin, “Chị Karin giống Morikawa Suzune nhỉ!” Nếu Yuji nhìn thấy Morikawa Suzune trên tivi và nhận ra đó là Karin thì chắc chắn đã kể cho Momoka nghe.
“Ừ. Không thấy có thiệp mời gửi đến cho tớ.” Rồi cô nhìn vào mắt tôi, làm vẻ mặt trêu đùa. “Tại sao đầu óc những người đàn ông xung quanh tớ lại chán thế nhỉ? Cậu, bố cậu, rồi cả Yuji.”
“Thì bởi Karin trở nên quá xinh đẹp mà.”
Nghe tôi nói, Karin làm bộ mặt khó hiểu. Vẻ mặt phức tạp, đôi mắt giận dữ nhưng cái miệng đang mím chặt lại thoáng mỉm cười.
“Này, tớ lại,” Karin nói. “Tớ lại mắc bẫy cậu rồi phải không?”
“Mắc bẫy? Không hề có chuyện đó. Tớ nghĩ cậu đẹp nên mới nói là đẹp mà.”
Cô hếch cằm lên, hướng ánh nhìn áp đảo sang tôi. Tôi đón nhận với thái độ bình thản.
“Mà thôi, bỏ qua đi,” Karin nói.
“Thế nghĩa là sao?”
“Chẳng phải nghĩa là thôi bỏ qua đi hay sao?”
Ra vậy.
Chúng tôi về đến cửa hàng thì gặp bố đang ở đó.
“Ta định tới ăn tối với các con. Và rồi nghe Natsume kể lại.”
Thấy tôi liếc nhìn vào phía trong cửa hàng tìm Natsume, bố lắc đầu, “Không, thằng bé về rồi. Ta trông cửa hàng nên bảo nó về trước.”
Tôi gật đầu và quay lại nhìn bố, ông hỏi tôi, “Thế nào? Tình trạng của Yuji?”
Tôi kể lại mọi điều tìm hiểu được ở bệnh viện. Nghe xong, bố xoa hai tay vào má, khẽ thở dài.
“Vậy à…” Ông chỉ lẩm bẩm thế rồi im lặng.
“Con nghĩ quán anh Nguyễn vẫn còn mở cửa, hay là xuống đó ăn nem rán.”
Nghe tôi nói, bố gật đầu, “Ừ được đấy!” Nhìn sang Karin, cô ấy cũng nói, “Ý kiến hay!”
“Vậy đi thôi.” Nói rồi tắt điện trong cửa hàng.
Quán ăn Việt Nam vẫn còn mở cửa. Chúng tôi ngồi vào chỗ quen thuộc, gọi nem, cơm gà và xúp.
“Ngày mai ta đi xem sao.” Đặt thực đơn xuống xong, bố nói vậy.
“Con cũng phải tới nữa.”
“Thế thì được rồi. Ngày kia tới lượt con. Mọi người đều động viên thì thằng bé sẽ tỉnh lại thôi.” Bố nói, cố tình khoác lên mình giọng điệu lạc quan. Nhân cơ hội đó, tôi kể cho ông nghe chuyện về Momoka để không khí thêm vui vẻ.
“Chà, cô gái đó mà ở cạnh Yuji thì tốt quá nhỉ.”
“Cô ấy bảo là cô ấy được Yuji cầu hôn đấy.”
“Kết hôn!” Bố ngạc nhiên tột độ. “Thế thì tuyệt quá. Anh cũng phải cố gắng lên.”
Bố làm khó tôi rồi. Karin cười khúc khích.
“Cái cô Momoka ấy là người thế nào?”
“Một người đẹp bố ạ,” tôi trả lời.
“Lúc nào hỏi về phụ nữ anh cũng trả lời “Người đẹp bố ạ”.”
“Thật vậy ạ?” Karin hỏi bố với vẻ hứng thú.
“À, từ ngày xưa đã vậy rồi. Ngay cả hồi đi học, mỗi khi thằng bé chuyển chỗ ngồi ta đ