Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nếu Gặp Người Ấy Cho Tôi Gửi Lời Chào

Nếu Gặp Người Ấy Cho Tôi Gửi Lời Chào

Tác giả: Ichikama Takuji

Ngày cập nhật: 02:52 22/12/2015

Lượt xem: 1341378

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1378 lượt.

ều hỏi, “Thế tiểu thư lần này ngồi cạnh con là người thế nào?” Thằng bé luôn đáp…”
“Một người đẹp bố ạ.” Karin bắt chước giọng tôi. Bố tôi vừa gật đầu vừa lúc lắc ngón trỏ.
“Thế nghĩa là dù có được Satoshi khen là người đẹp thì cũng không tưởng bở phải không ạ?” Vừa nói, Karin vừa liếc ngang sang tôi. Bố nở nụ cười khẳng định.
“Cho con được giải trình,” tôi mở đầu bài biện hộ. “Con chẳng nói dối bao giờ cả. Mà mắt thẩm mĩ của con cũng chẳng hề méo mó hay vẩn đục. Cô nào con bảo đẹp thì chắn chắn ai nấy đều phải gật gù tán thánh.”
“Vậy hả?”
“Đúng vậy. Không biết do sự tình cờ nào mà phụ nữ xung quanh con luôn toàn người đẹp. Thế nên con chỉ trả lời thành thật thôi.”
Hừ, tôi thở hắt ra từ mũi rồi tựa lưng vào thành ghế. Nhìn thấy tôi như vậy, bố lẩm bẩm than thở, “Thằng bé tội nghiệp!”
Thế nghĩa là sao? Thấy hai chúng tôi đều quay lại nhìn, bố lắc đầu vẻ buồn rầu, “Nó cũng có cái lưỡi sành sỏi đấy chứ. Xung quanh lăn lóc toàn hoa quả thượng hạng. Thế mà không biết đường thưởng thức.”
Nghe vậy, Karin vô cùng phấn khích. Cô nhắc đi nhắc lại “Đúng đấy bác ạ.” Hai người này mà phối hợp với nhau kiểu gì tôi cũng sẽ bị đưa ra làm trò cười. Tôi bèn giả vờ giận sôi, nhưng thực tế không phải như vậy. Tôi không hề khó chịu khi thấy bố và Karin thân thiết. Suy cho cùng thì tôi cũng vẫn đóng vai phù hợp.
Đồ ăn được mang ra. Chúng tôi tập trung ăn một lúc. Di chuyển khá nhiều, vả lại cũng đã muộn nên tôi đói vô cùng.
“Đột nhiên nhớ ra,” bố dừng đũa bảo. “Hồi đi khỏi thị trấn ấy, chỉ mình mẹ anh nán lại phải không?”
“Dạ, mẹ bị ốm đúng vào lúc sắp đi.”
“Một tuần sau đó ta quay lại đón bà ấy.”
“Đúng vậy.”
“Người đón ta lúc ta mở cửa bước vào nhà chính là Yuji.” Bố giơ miếng nem trên đầu đũa lên không trung, lật lại từng trang kí ức, “Thằng bé hết lòng chăm sóc Miwako. Có khi ngay cả thằng con ruột như anh cũng không sánh được đâu. Thằng bé đó thực sự rất yêu Miwako.”
Chuyện này tôi cũng nghe mẹ kể. Từ khi tôi đi đến khi bố về đón, trong vòng một tuần ngày nào Yuji cũng đến thăm mẹ tôi. Mọi chăm sóc cá nhân đều nhờ bác người quen gần nhà nên Yuji chỉ đến làm bạn trò chuyện cho mẹ khuây khỏa. Cùng mẹ trải qua những khoảng thời gian bình thường, đọc sách cho mẹ nghe, cùng xem chương trình tán gẫu trên tivi hay cùng ăn khoai tây hấp ngọt.
“Để ta nhờ bà ấy xem.” Bố nói. “Miwako rất thương Yuji. Nhất định bà ấy sẽ làm gì đó giúp thằng bé.”
“À vâng, đúng rồi đấy.”
Đến bây giờ, rõ ràng tôi vẫn là con trai của bố. Những lời bố nói làm dịu bớt nỗi bất an của tôi. Cảm giác như nhờ có người lớn làm chỗ dựa, gánh nặng trên vai tôi đã nhẹ đi khá nhiều.
“Nào, ăn nhanh lên. Nguyễn đang ngáp ngủ rồi kìa.”
Nói vậy lại nhớ, hồi xưa, lúc ăn kem hoa quả ở quán giải khát bố tôi cũng thường giục kiểu này. Nào, ăn nhanh lên nào. Trời tối dơi bắt đầu bay rồi đấy (loài mà Karin cực ghét). Nhớ lại và nhận ra rằng, có nhiều chuyện hình như chưa hề thay đổi so với hồi đó. Thế nhưng, giờ mẹ tôi đã không còn. Cả bố Yuji. Cả con Trash. Thời gian mười lăm năm thực sự đang trôi qua.
Chúng tôi thay nhau đến thăm Yuji. Mỗi ngày đều có người nói với cậu ấy rằng, “Cố lên nào, hãy mở mắt ra đi!” Momoka cũng tranh thủ giờ nghỉ, đến bệnh viện khoảng hai lần. Nhờ Karin tới thăm mà Yuji trở thành “bệnh nhân đặc biệt” của bệnh viện đó. Không phải đãi ngộ có gì thay đổi. Chỉ là ai cũng để ý đến cậu ấy. Người phụ nữ ngày nào cũng đến thăm Yuji chính là Morikawa Suzune. Nếu vậy thì người đàn ông mà cô ấy thăm là ai? Người yêu à? Thế còn một giai nhân nữa trông như người lai kia là ai? Những lời thầm thì cứ truyền đi khắp miệng các bệnh nhân rảnh việc.
Cuối cùng cũng có một bệnh nhân hỏi trực tiếp bố tôi, chuyện đến tai chúng tôi. Tôi hỏi “Bố trả lời sao?” thì ông đáp “Ta bảo cậu ấy là một họa sĩ rất nổi tiếng. Nói vậy không sao phải không? Đằng nào thì cũng là sự thật mà.”
Và thế là hai cô gái đẹp đã trở thành người mẫu độc quyền của cậu ấy.
Mỗi lần đến thăm Yuji, tôi lại bắt chuyện với khuôn mặt đang ngủ. Những câu chuyện ngày xưa không đầu không cuối. Chuyện đi bắt cá ở Đầm Quả Bầu, chuyện tấn công, phòng thủ trong trò đánh cở ở “phòng khách” (lớn lên tôi mới biết rằng chúng tôi đi nước cờ sai bét). Chuyện về mặt trời buổi hoàng hôn, to và đỏ đến khó tin mà ba chúng tôi và một con vật đã từng chiêm ngưỡng. Về trò đấu vật sumo chúng tôi chơi bao nhiêu lần trên nền đất. Dĩ nhiên người khỏe nhất là Karin. Chưa lần nào chúng tôi thắng nổi cô ấy.
Vui quá phải không, Yuji? Bọn mình là bộ ba mạnh nhất.
Này, cậu nhanh mở mắt đi chứ. Bọn mình đã gặp được nhau thế này rồi cơ mà. Hãy vui vẻ như hồi ấy. Karin cũng đang chờ cậu tỉnh lại. Bây giờ cô ấy đẹp vô cùng. Cậu mau mở mắt ra mà ngắm đi. Chắc chắc cậu sẽ ngạc nhiên cho mà xem. Chỉ vì tớ không nhận ra Karin mà bị trách móc đấy.
Cô ấy là người tuyệt với nhất. Là người bọn mình hằng ngưỡng mộ. Này, ba đứa sẽ lại chụm đầu vào nhau trong ống nước và kể cho nhau nghe ước mơ tương lai nhé.
Thế nhưng Yuji chẳng đáp lại tiếng gọi của tôi. Lông mày tuyệ


Duck hunt