Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nếu Gặp Người Ấy Cho Tôi Gửi Lời Chào

Nếu Gặp Người Ấy Cho Tôi Gửi Lời Chào

Tác giả: Ichikama Takuji

Ngày cập nhật: 02:52 22/12/2015

Lượt xem: 1341262

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1262 lượt.

m sao mà cậu ấy nhầm lẫn được chứ. Thế nhưng, dù tôi có nhớ thế nào đi chăng nữa, Natsume cũng chẳng quay trở lại. Tôi lại muốn chị gái cậu viết thêm cho cậu một bức thư nữa. Rằng thì là làm việc ở cửa hàng này sẽ có ý nghĩa nhất cuộc đời rồi. Thế nên… những lời đó cũng không thể gọi Natsume quay lại được nữa.
Giờ cậu ấy đang ở Pháp. Một năm sau cuộc hội nghị định mệnh, Natsume đuổi theo Misaki sang Paris. Thực ra thì cậu ấy muốn đi ngay, nhưng vì tôi rơi vào tình trạng trầm cảm một thời gian, rồi công việc cửa hàng cũng bận rộn nên cậu ấy chẳng nói chẳng rằng, tự hoãn chuyến đi để giúp tôi.
Bây giờ Natsume phát huy tối đa khả năng, mở rộng nhập khẩu và bán dầu Aroma. Lấy tên thương hiệu là một chữ cái La tinh, chữ “S.” Dạo gần đây sản phẩm đó đã xuất hiện nhan nhản ở các cửa hàng hương liệu trong vùng này.
Có lẽ cả cậu ấy cũng nhận ra ba nốt ruồi trên gáy Misaki? Tôi rất hay nghĩ về điều đó. Vì bây giờ khi đã kết hôn, chữ cái đầu tiên trong họ Misaki đã chuyển sang thành chữ “N” nên khả năng đó ít nhiều có thể xảy ra.
Con của hai người đã được ba tuổi. Năm ngoái khi họ đến thăm cửa hàng, tất cả chúng tôi đã cùng tụ họp. Cậu con dễ thương vô cùng, trông rất giống Misaki. Bố tôi có vẻ hơi buồn nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, tôi chỉ còn biết thầm xin lỗi trong lòng.
Thực ra trong vòng năm năm qua, tôi cũng thử hẹn hò với hai người con gái. Vì đã nói với Karin rằng “Tớ sẽ nỗ lực” nên tôi nghiêm túc thực hiện. Thế nhưng quả nhiên là không thể. Người con gái tôi yêu nhất đang chìm vào giấc ngủ ở thế giới xa xôi, người con gái tôi yêu thứ nhì đã kết hôn với nhân viên cũ của cửa hàng tôi và giờ đang ở một đại lục khác. Tôi thuộc tuýp người luôn bị ảnh hưởng bởi những chuyện đã qua, vì thế mà không thể xóa sạch tất cả để bắt đầu lại từ đầu. Có nghĩa là, người mới bao giờ cũng bắt đầu từ thứ ba. Thế nên hẳn là không thể được. Phụ nữ rất nhạy cảm với điều đó, nên cả hai mối tình, tôi đều bị đá bay ngay từ khi mới hẹn hò.
Phải rồi, tôi quên không nói về một nhân vật quan trọng, đó là Yuji. Cậu đã hoàn toàn khỏe mạnh. Dù mất khá nhiều thời gian nhưng giờ cậu ấy đã trở về như cũ. Điều kì diệu là không để lại di chứng nào. Bây giờ cậu ấy vẫn ở khu nhà đó. Người sống ở phòng bên cạnh đã chuyển sang phòng cậu ấy mặc dù chưa đổi sang họ Igaraghi. Nhưng tôi có cảm giác họ sẽ mãi mãi như thế.
“Khi nào mẹ anh mới trả tiền đây?” là câu Momoka rất hay hỏi.
“Một lúc nào đó.” Yuji trả lời.
Biết đâu “một lúc nào đó” sắp xảy ra. Một ngày kia, mẹ Yuji sẽ đột ngột xuất hiện, chìa tay cho cậu ấy và bảo “Đây là tiền mẹ đã mượn của con.” Bà sẽ vừa khóc vừa cầu xin Yuji tha thứ “Mẹ xin lỗi đã để con phải chờ đến bây giờ.” Cũng có thể chuyện đó xảy ra chứ.
Thời vận của Yuji phất lên trông thấy. Khi Yuji bắt đầu vẽ tranh lại, bố tôi gom một vài bức đem đi. Lát sau trở về ông thông báo với chúng tôi rằng “Số tranh ấy chắc sẽ bán được đấy.” Hỏi thêm thì ông cho biết, người mà ông đến thăm là một chiến hữu. Ông ta có người quen đang kinh doanh phòng triển lãm nghệ thuật, những bức tranh Yuji vẽ đã được đem kí gửi ở đấy.
Nhờ thế tác phẩm của Yuji túc tắc đã có người mua. Đến giờ thì đã có khách hàng trung thành, thậm chí Yuji còn vẽ cả tranh theo đặt hàng nữa. Dĩ nhiên, chúng toàn là những bức tranh về rác.
Từ một năm nay, tôi bắt đầu nuôi chó. Nói thế nhưng thật ra là chó của Yuji. Không được phép nuôi ở chung cư nên Yuji mang đến chỗ tôi. Nghe đâu cậu ấy nhận từ một người làm tình nguyện, con chó này cũng bị phẫu thuật thanh quản giống con Trash. Thật kì lạ, nó kêu “Hoáp!” đương nhiên nghe gần giống tiếng gió hơn là tiếng sủa. Yuji bảo rằng cậu nghe thành “Huýt?” nhưng rõ ràng nói vậy là quá bẻ cong sự thật. Momoka thì bảo nghe thành “Đoáp” nhưng tôi thấy cô ấy cũng hơi sáng tạo quá. Hẳn là “Hoáp!” vẫn chính xác nhất.
“Con này cũng lông xù đấy,” Yuji nhận xét. “Tớ định đặt tên nó là Trash.”
Cứ để y như vậy thì chẳng còn gì là đặc sắc, bởi thế nó được đặt là Trash thế hệ thứ hai. Con Trash đệ nhị này cũng đã có tuổi.
“Khi nó chết, tớ khóc suốt ba ngày liền.” Yuji nói. Về con Trash đệ nhất. Tôi thấy nếu quy đổi ra tuổi người thì nó cũng phải được một trăm tuổi ấy chứ. Nó sống khá thọ.
“Khi bố qua đời, tớ cũng không khóc đến nỗi thế. Lúc sắp trút hơi tàn, con Trash nhìn vào mắt tớ rồi kêu “Huýt?” Cứ như nó đang hỏi “Thế thôi nhé, tớ đi được rồi nhé” ấy. Có lẽ lo lắng khi phải để lại tớ một mình”
“Nếu cậu thấy buồn thế thì cậu đừng nuôi nữa có phải tốt hơn không?”
“Ừ. Cơ mà nhé, buồn cũng là một món quà được ban phát cho con người mà. Có nó thì các mảnh ghép của cuộc đời mới được lấp đầy. Bởi vì nhé, cậu thử nghĩ mà xem,” Yuji nói. “Nếu điều này là không cần thiết thì mình cũng đâu cần phải có cảm xúc đúng không. Nỗi suy sụp khi mất đi người ta yêu thương, cũng giống như sinh vật sống ở trên đời mà phải chịu tật nặng nề. Thậm chí có cả những người chết theo người mình yêu thương.”
“Ừ. Đúng như vậy.”
“Ấy thế nhưng con người ta vẫn được ban cho cảm xúc, đó là bởi chắc chắn nó có ý ngh


The Soda Pop