
Tác giả: Ichikama Takuji
Ngày cập nhật: 02:52 22/12/2015
Lượt xem: 1341260
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1260 lượt.
giúp cậu ấy.”
“Ừ.”
“Cậu ấy đang lạc mất đường về.”
“Ừ.”
“Ôi, tớ vẫn chưa muốn đi… tớ muốn ở lại bên Satoshi.”
“Không sao đâu. Tớ sẽ mãi ôm cậu thế này.”
“Lúc nào bọn mình lại gặp nhau nhé…” Giọng nói nhỏ tới mức tôi gần như không thể nghe thấy. “Ở cuối chuyến đi dài… lúc nào đó, bọn mình sẽ…”
“Ừ. Tớ mong cậu tỉnh dậy lắm.”
“Ừ… để gặp được cậu… tớ…”
“Ừ.”
“Chắc chắn…”
“Ừ.” Và rồi, cô đột nhiên quay lại giọng nói rõ ràng. “Tớ đi nhé.”
Đó là lời cuối cùng. Môi cô vẫn hẽ mở nhưng âm thanh tôi nghe được chỉ là tiếng thở khẽ khàng. Trên má cô, một dòng nước mắt đã chảy xuống từ bao giờ và còn hằn lại. Cả trên hàng mi cong vút cũng đọng một vài giọt tròn, trong suốt. Tôi lấy ngón tay lau đi, “Ngủ ngon nhé.”
Tôi nói rồi hôn lên trán Karin. Cô không nói lời nào. Cô ngủ với khuôn mặt ngây thơ như em bé. Cuối cùng, sau hai mươi năm, cô đã có thể chìm vào giấc ngủ sâu, yên tĩnh. Khuôn mặt mềm mại của cô như được giải thoát. Đúng như đã hứa, tôi vẫn ôm lấy cô đang ngủ, im lặng ngắm nhìn cô.
Ở giữa ngực cô, con Trash nhìn tôi với vẻ mặt bối rối.
Tôi giao hết cửa hàng cho Natsume, hằng ngày từ sáng đến tối tôi đều ở bệnh viện chờ Yuji tỉnh lại. Cậu ấy được chuyển sang phòng bệnh khác nhưng phòng bệnh mới cũng là phòng riêng. Đã quá ba ngày kể từ ngày Karin chìm vào giấc ngủ. Đến giờ Yuji vẫn đang bị cuốn chằng chịt bởi ống dẫn và dây nhợ.
Cho đến giờ, hễ nhìn vào khuôn mặt vẫn ngây thơ như ngày nào của Yuji, trong tôi lại gợi lên những kỉ niệm thời niên thiếu. Lúc chúng tôi gặp nhau, Yuji đang nhìn chăm chú vào bãi rác bị vứt sai quy định. Chiếc áo sơ mi chui đầu nhăn nhúm xỏ cùng quần jean. Mái tóc bù xù. Và cả cặp kính gọng đen giống Costello. Hai chúng tôi nấp phía sau đống rác chờ bọn Thịt Xay đi qua. Ở đấy, lần đầu tiên chúng tôi nói chuyện với nhau và trở thành bạn. Bấy giờ cậu nói với tôi, “Chà, tớ phải đi thôi.” Rồi tôi lại hỏi “Cậu đi đâu?” tôi cứ nghĩ ngợi mãi, rằng không hiểu vì sao tôi lại hỏi câu đó. Một kể vốn ghét người khác như tôi tại sao lại quan tâm hành tung của một người mới gặp lần đầu tiên?
Nhưng đến giờ tôi đã phần nào hiểu được. Tôi hỏi Yuji khi ấy là để tôi có thể đến được “đây.” Yuji kéo tôi và Karin lại với nhau, còn lần này tôi kéo Karin và Yuji lại với nhau. Mọi sự đều có ý nghĩa của nó, có lẽ chúng tôi không chia lìa nhau mà đang gắn kết với nhau. Ai cũng sẽ là chất xúc tác của hai người còn lại và cuộc đời này tràn đầy những phản ứng hóa học. Tôi nghĩ đó chính là cuộc sống.
Khi đã đưa Karin về chỗ mẹ cô, tôi đã mượn cuốn Đậu phộng trong hành lí của cô. Tôi vừa lật từng trang sách vừa dốc sức cổ vũ cho Charlie Brown, cầu thủ ném bóng dũng cảm đang vượt qua chặng đường thất bại toàn tập. Thế nên lúc tôi nhận ra thì đã khá muộn.
Tôi ngẩng mặt lên khi nghe có tiếng hỏi, “Satoshi?”
“Ừ tớ hiểu rồi,” Yuji nói nhỏ. Cậu nhìn các loại ống dẫn, dây nhợ quấn quanh người mình với ánh mắt ngạc nhiên. Tôi ra khỏi phòng, đi bộ trên hành lang vắng tanh, đến phòng y tá.
“Karin,” tôi thầm gọi cậu. “Cậu đã làm được rồi. Yuji đã trở về. Cậu làm tốt lắm. Câu giỏi lắm. Mọi chuyện từ nay cứ giao phó cho tớ. Tớ sẽ kế nhiệm cậu bảo vệ Yuji. Có thể tớ thiếu năng lực nhưng tớ sẽ cố gắng cho cậu xem. Tớ nghĩ kiểu gì tớ cũng sẽ thực hiện được. Dù gì thì tớ cũng là người yêu của cậu cơ mà. Bọn mình chắc chắn sẽ làm cặp đấu chuyên nghiệp tuyệt vời nhất. Phải vậy không?”
17.
“Anh ơi, mấy cây mã đề này phải làm sao ạ?”
“À, cái đó em bó ba cây làm một nhé. Làm xong em mang bách diệp thảo ở sân sau vào cho anh. Anh cần năm cây.”
“Vâng, em hiểu rồi.”
Tội cực kì bận rộn.
Ít khi ở cửa hàng vì hết bận đám tang rồi lại đám sang cát nên mấy ngày nay tôi vẫn phải làm việc hầu như không ngủ, không nghỉ để giải quyết xong số hàng đặt còn tồn đọng. Hệ thống mà Karin để lại giúp cửa hàng tôi tăng thêm số lượng khách. Ngoài ra, tôi cũng thêm một vài cải tiến trong khả năng vốn có, nhờ sự hỗ trợ của internet, hiện giờ trên bảy mươi phần trăm doanh thu của cửa hàng được đặt hàng qua hệ thống này.
“Anh ơi, thế này được chưa ạ?” Từ sân sau quay ra, Okuda hỏi tôi. Cậu ta vào cửa hàng này làm việc được hơn ba năm. Cứ tưởng cậu ta sẽ tiếp tục thi đại học và trượt đến lần thứ tư, nhưng hình như cũng đã nhận ra giới hạn của bản thân. Cậu ta cũng giống như tôi, có lẽ có chút vấn đề về trí nhớ và nhận thức.
“Đây là mizutoranoo[22'>. Anh đã bảo là bách diệp thảo cơ mà.”
[22'> Loại thủy sinh gần giống với bách diệp thảo, được phân bố ở vùng Đông Á.
“Ủa,” Okuda gãi đầu. Từ hơi thở phát ra mùi bơ lạc. Chắc chắn cậu ta cậu ta đã ăn đồ béo có vị bơ lạc ở sân sau. Mỗi ngày cậu ta ăn năm cái. Trọng lượng của cậu ta mỗi năm tăng mười phần trăm. “Không phải anh bảo là mizutoranoo ạ?”
“Anh không bảo. Em đổi lại đi.”
“Dạ vâng.” Cậu ta lại lắc lư thân hình to béo rồi biến vào phía trong. Mỗi lần như thế này tôi thấy nhớ Natsume vô cùng. Nếu là cậu ấy thì tuyệt nhiên chẳng có những sai sót như vậy. Là