
Tác giả: Ichikama Takuji
Ngày cập nhật: 02:52 22/12/2015
Lượt xem: 1341261
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1261 lượt.
đàn ông là cảm xúc hết sức nguyên sơ. Tin rạo rực, có thứ gì đó như một sinh vật lạ đâm ra từ lỗ chân lông.”
“Đó là cái gì vậy?”
“Phân tử hữu cơ của tình yêu. Đó là bức thư tình với kích cỡ nano.” Vẻ mặt cô đúng kiểu học sinh khối tự nhiên. “Chính vì thế, dù cho không được dạy dỗ gì đi chăng nữa, chàng trai và cô gái yêu nhau sẽ hôn nhau, rồi thậm chí là đi đến quan hệ tình dục còn gì?!”
Ra vậy.
“Này,” Karin nói. “Có ai đó ở giữa tớ và cậu đấy.”
Tôi hơi nhích hông, thay đổi vị trí. “Đừng để ý. Hắn đang làm điều hắn thích.”
“Vậy hả?”
“Ừ.”
“Cả ai đó ở trên mông tớ cũng vậy?”
“À, có vẻ như hắn ta đã phản ứng lại với bức thư tình kích cỡ nano thì phải. Cậu cứ để mặc như vậy đi.”
Cô phì cười, tôi có cảm giác nhột nơi cổ họng.
“Nhất định tớ sẽ đưa Yuji trở về.” Nói rồi cô hôn lên cổ tôi. “Cậu cứ giao phó cho tớ. Tớ đã chăm sóc Yuji từ đầu đến giờ mà. Tớ quen rồi.”
“Ừ, tớ tin cậu. Giúp bạn tớ nhé.”
“Tuân lệnh.”
Rồi sau đó, hai chúng tôi trao nhau nụ hôn dài. Sau mười lăm năm, cả hai cũng đã tích lũy được chút kinh nghiệm, đã có thể làm được khá nhiều thứ với lưỡi và môi. Giờ thì chẳng còn mùi soda lẫn vị của thép chống gỉ. Chỉ còn lại cảm giác mềm mại, ấm nóng. Tôi luồn tay vào mái tóc cô, lẫn theo hình dáng của khuôn mặt nhỏ nhắn. Tôi cũng rất thích chỗ lông mu phía bên trong quần lót của cô, tận tình khám phá mọi vị trí. Hơi thở cô gấp gáp, mọi kìm nén như được giải thoát bằng hành động. Cô kẹp chặt hai chân vào đùi tôi và lặp đi lặp lại đoạn điệp khúc nhẹ nhàng, chậm rãi. Điều chúng tôi đang làm gần như là làm tình. Không phải là tình dục với ý nghĩa vốn có của nó, chúng tôi chỉ đang thưởng thức sự thăng hoa, cũng có thể gọi là những tinh hoa của tình dục.
Lát sau, vị trí của hai chúng tôi thay đổi, cô nằm lên người tôi lúc đó đang ngửa mặt lên trần nhà. Từ xung quanh khuôn mặt trắng của Karin, mái tóc đổ xuống uốn lượn như hình con rồng. Phía đầu của nó chạm vào mặt tôi làm tôi hơi nhột nhột. Tôi luồn tay vào áo phông của cô và sờ thấy chiếc áo lót. Có nghĩa là sự tiến triển này vượt quá dự định của cô chăng? Trong một khắc tôi nghĩ vậy. Thế nhưng ở khắc tiếp theo, tôi đã cởi móc chiếc áo lót trắng thần thánh. Hai bàn tay tôi sung sướng ôm lấy bầu ngực mềm mại vừa được giải thoát. Cô thở gấp gáp.
Lát sau như không thể đỡ nổi sức nặng của mình, cô thả người xuống, đổ ập lên ngực tôi.
Phù, cô thở dài một hơi thật sâu.
“Nếu đi xa hơn nữa,” cô nói như rên rỉ. “Thì sẽ không quay lại được nữa. Đến giới hạn mất rồi.”
OK, tôi gật đầu.
“Kết thúc màn dạo đầu nhé.”
Chúng tôi đã hoàn thành những việc cần làm. Những việc cần làm, có nghĩa là không làm.
Nhưng mà thêm một lần nữa nhé. Karin nói rồi lại hôn vào môi tôi. Cô đặt một tay lên ngực tôi, cong vai và ngửa mặt lên, tay kia cô đưa lên hất tóc.
“Cậu có tin được không?” cô nói.
“Tin gì cơ?”
“Bọn mình làm như thế này.”
“Ừ, cảm giác lạ nhỉ. Karin và Satoshi này.”
“Phải đấy, Satoshi đó lại đang xoa mông Karin này.”
“Cảm giác tuyệt vời thật. Mười lăm năm.”
“Bọn mình phải mất mười lăm năm để đi từ hôn cho đến chuyện này.”
“Ừ. Tiếp theo là…”
Cô khẽ lắc đầu, xuống khỏi người tôi đoạn ngồi ngang bên cạnh. Cô luồn tay ra sau lưng và móc lại áo lót. Sau đó cô lại nằm xuống song song với tôi. Cố nhích đầu vào vai tôi và đặt môi lên cổ tôi.
“Tớ đã rất muốn thấy cậu chạy một lần nữa.”
“Một lúc nào đó nhé,” tôi bảo. “Ngày đó sẽ đến thôi.”
“Lúc đó hai đứa mình chắc cũng già lắm rồi.”
“Tớ sẽ cố gắng luyện tập cho đến lúc đó. Để cho cậu thấy.”
“Ừ,” cô bảo. Rồi sau đó cô nhắm mắt, ngáp ngủ. “Cho tớ ngủ bên cạnh cậu nhé.”
“Được mà. Cậu cứ như thế này mà từ từ ngủ đi.”
“Cậu phải mặc quần áo cho tớ tử tế đấy.”
“Cậu yên tâm. Cứ để tớ.”
“Đừng nhìn trong lúc tớ đang ngủ. Tớ ngại lắm.”
“Ừ.”
“Đưa tớ đến chỗ mẹ tớ. Tớ đã kể với mẹ rồi.”
“Ừ.”
“Bố tớ phải chăm sóc chị Suzune. Bố bị chị ấy ám ảnh. Bố giam mình để chờ cô công chúa mở mắt, bỏ mặc mẹ con tớ.”
“Cậu đừng trở nên như thế nhé,” Karin thêm.
“Không sao mà. Tớ hứa với cậu rồi phải không? Không sao đâu.”
Karin gật đầu, cảm giác ấy truyền qua cổ tôi, “Tớ yêu cậu.”
Cô nói với giọng mơ màng, “Được như thế này tớ vui lắm. Tớ không nghĩ tớ lại được ngủ theo cách này. Có thể nói “Tớ yêu cậu” thật là hạnh phúc biết bao.”
“Ừ, đúng rồi đấy.”
“Tớ đã định ra đi một mình. Không nói gì cho cậu biết. Tớ đã tự nhủ với mình rằng cậu phải được hạnh phúc bên Misaki.”
“Nếu thế thì tớ sẽ phải hối hận cả đời vì không nói ra tình cảm của mình. Chắc chắn tớ sẽ chẳng biết gì, đến nhà cậu, nhìn thấy cậu đang ngủ và há hốc vì ngạc nhiên.”
“Ừ. Thế thì như thế này hẳn là được rồi phải không?”
“Ừ, tớ nghĩ đây là cách tốt nhát để thỏa mãn hi vọng.”
Karin khẽ thở dài, tỏ vẻ an tâm. Cô nhích vai lên và liên tục ngáp ngủ, “Sau khi Yuji tỉnh lại, mọi việc nhờ cả vào cậu nhé.” Cô nói với giọng nhỏ hơn nữa.
“Ừ, mọi việc sau đó tớ sẽ lo. Cậu cứ yên tâm.”
“Bọn mình là những người bạn tốt nhất.”
“Ừ.”
“Tớ phải