
Tác giả: Ichikama Takuji
Ngày cập nhật: 02:52 22/12/2015
Lượt xem: 1341336
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1336 lượt.
iểu lí do Karin đưa ra câu chuyện.
Dù vậy, hành vi bừa bãi của nhà vua này khác xa quy phạm hành động của tôi, tôi không tin cho lắm. Kể cả đó có là truyện tưởng tượng đi chăng nữa.
Làm cho công chúa đang ngủ mang bầu?
“Và rồi cô công chúa sinh hạ một cặp song sinh trong khi vẫn đang ngủ. Hai đứa trẻ bú sữa mẹ và trưởng thành như bình thường.”
“Vậy thì giỏi quá nhỉ?”
“Ừ, bọn trẻ rất tự lập.”
“Giống con của loài nhện.”
Karin hơi nhăn mũi trước câu nói của tôi nhưng ngay lập tức trở về vẻ mặt bình thường. “Đoạn tiếp đó thú vị lắm. Bọn trẻ định tìm bú sữa mẹ nhưng cắn nhầm vào đầu ngón tay của cô công chúa. Và rồi đầu nhọn hay sợi tơ gì đó ở đầu ngón tay tuột ra, cô công chúa đã tỉnh lại. Trải qua rất nhiều chuyện nhưng cuối cùng cô đã hạnh phúc với vị vua nọ.”
“Hạnh phúc?”
“Ừ, có vẻ như thế.”
Hừ, tôi bảo. Vì tôi chẳng thấy có gì là hạnh phúc. Đây chẳng phải chỉ là câu chuyện về một gã đàn ông ích kỉ hay sao? Chẳng lẽ từ “ích kỉ” không tồn tại bên trong gã đàn ông này? Đã vậy, cả cô công chúa mù quáng chấp nhận hành vi của gã đàn ông vớ vẩn này cũng có vấn đề.
“Nếu tớ cũng mang bầu không biết đứa bé có giúp tớ tỉnh lại không nhỉ?” Karin nhìn chăm chú lên trần nhà.
“Sẽ không có chuyện đó đâu. Tớ thì cho rằng chương này chỉ thêm vào chỉ để cho những gã đàn ông ích kỉ bào chữa cho hành vi của bản thân mình.”
“Là truyện cổ tích mà.”
“Thì biết là thế.”
Thấy tôi tỏ vẻ tức giận. Karin phì cười.
“Satoshi bình thường không chuẩn bị biện pháp tránh thai phải không?”
“Tớ không chuẩn bị.” Tôi nói. “Cũng giống như những người sống trên sa mạc không có ô ấy.”
Karin vẫn nhìn chăm chú lên trần nhà rồi gật đầu.
“Thế thì phải phòng tránh rủi ro thôi.”
“Tớ cũng nghĩ vậy.”
Karin nằm dịch lại một góc, rỗi gõ tay vào khoảng trống bên cạnh. Tôi gật đầu kiểu “tớ hiểu rồi,” đoạn nằm xuống bên cạnh Karin.
“Chật quá nhỉ?”
“Ừ. Vì tớ chẳng nghĩ lại có người nằm ngủ bên cạnh tớ.”
“Sinh hoạt tình dục của cậu thế nào?”
“Chẳng khác gì hồi mười bốn tuổi. Hiếm lắm cũng có những buổi hẹn hò như người lớn vì sự cố bất thường nào đó.”
“Giống như mưa trên sa mạc?”
“Ừ, như mưa trên sa mạc.”
“Giá mà tớ đến chỗ cậu sớm hơn nữa nhỉ?”
“Ừ.”
“Ngày nào mưa cũng chẳng ngại đâu.”
“Vậy thì quá tuyệt còn gì.”
“Tớ đã phải cố gắng nhiều lắm.”
Karin đưa hai tay hướng lên trần nhà, lấy lòng bàn tay chắn ánh điện.
“Tớ đã phải cố gắng để không ngoảnh lại phía sau. Nếu không làm vậy tớ cảm giác sẽ bị nuốt chửng ngay lập tức.”
“Trong giấc mơ ấy à.”
“Có lẽ là vậy.”
Tôi bắt chước Karin, lấy hai tay che ánh đèn. Ngón tay út ở bàn tay phải của tôi và ngón cái của bàn tay trái Karin chạm vào nhau, hai chúng tôi ngoắc hai ngón tay đó vô cùng tự nhiên. Nhưng dường như từ sau đó mọi thứ không thể tự nhiên được nữa.
“Tớ hơi lạnh.”
Nói rồi Karin buông tay, ôm lấy ngực. Có lẽ cô đang tạo cơ hội cho tôi. Tôi xoay nghiêng người, quay về phía cô, luồn một tay xuống phía dưới đầu của cô đoạn xích lại gần. Tay còn lại tôi vòng tay ôm chặt eo cô. Karin xoay người, khớp vừa vặn với tôi. Cảm giác dễ chịu vô cùng. Mặt hai chúng tôi cách nhau chưa đến năm xăngtimét.
“Thật là không sao chứ?” Vừa nhìn vào mắt Karin vừa hỏi.
“Không sao mà. Tớ không giống với ông vua ích kỉ như loài chuột kia. Chỉ thế này thôi là đủ rồi.
“Vả lại,” tôi nói thêm. “Tớ cũng thích như thế này lắm. Phần khai vị ấy.”
“Không cần đồ ăn chính mà cũng được sao?”
“Ừ thì…”
“Hồi trước tớ đã nghĩ rằng,” Karin bảo. “Cậu đúng là lập dị.”
“Trước tớ cũng có nghe rồi.”
“Chẳng khác gì hậu duệ của loài động vật đang bên bờ vực tuyệt chủng.”
“Tớ cũng luôn nghĩ về Yuji như thế.”
“Ừ, phải rồi.” Karin cười buồn. “Cậu ấy cũng vậy.”
Karin co người, đẩy hông và ngực lại gần tôi hơn nữa. Dường như thấy như thế vẫn là chưa đủ, cô gác chân lên người tôi đoạn vòng hai tay qua lưng tôi, cô định vùi chặt mình vào trong tôi. Ở phía cổ họng tôi là miệng Karin, tôi nghe thấy tiếng cô từ đó.
“Tớ quen Yuji từ hồi lớp năm.”
“Ừ. Yuji cũng bảo thế.”
Tôi xê dịch bàn tay đang đặt trên lưng Karin rồi luồn tay vào trong quần lót cô. Nó trơn và rất lạnh. Cô tiếp tục nói như không đặc biệt để ý đến điều đó.
“Hồi đó cậu ấy đã bị bắt nạt.”
“Vì thế mà Karin đã nói chuyện với chúng bằng tay chân phải không?”
“Ừ, đúng vậy. Tớ không tha cho ai làm tổn thương Yuji.”
“Ngay từ đầu các cậu đã hợp nhau nhỉ?”
“Ừ. Trông cậu ấy vô cùng trong sáng, tội nghiệp. Không hiểu sao tớ không thể bỏ mặc cậu ấy được.”
“Từ trước tớ đã rất muốn hỏi cậu,” tôi nói. “Karin nghĩ sao về Yuji?”
“Sao tức là sao?”
“Nghĩa là như một người đàn ông ấy.”
À, cô gật đầu. Mái tóc mềm mại của cô đong đưa trên mũi tôi.
“Đúng là bọn tớ gắn kết với nhau rất chặt chẽ, nhưng cảm giác rạo rực nơi vòng eo như thế này thì không có. Có lẽ vì bọn tớ quen nhau lúc còn nhỏ quá. Không có những chuyện kiểu như mắt tớ không thể rời khỏi môi Yuji.”
“Rung động tình yêu là những biểu hiện vật lí như thế sao?”
“Thích một người