
Tác giả: Đinh Mặc
Ngày cập nhật: 04:38 22/12/2015
Lượt xem: 1342001
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2001 lượt.
ại.
“Sếp, Lâm Thanh Nham bỏ trốn rồi!” Giọng nói Đại Hồ có phần sốt ruột.
Quý Bạch liền sa sầm mặt: “Diêu Mông đâu rồi?”
“Hôm nay cô ấy không tới bệnh viện.”
“Thông báo về Cục, lập tức cử thêm người, đồng thời xin lệnh khám xét. Chúng ta phải tìm ra bọn họ.”
Sau khi cúp điện thoại, Quý Bạch định quay đầu xe. Đúng lúc này, anh nhìn thấy đèn xanh nhấp nháy của một chiếc xe cấp cứu ở cổng khu chung cư. Trong lòng anh đột nhiên có dự cảm chẳng lành, anh lập tức nhấn ga lao vào khu chung cư.
Lối đi rất đông người, thang máy mãi không đến nơi. Quý Bạch chạy cầu thang bộ lên nhà. Vừa đến cửa, anh liền nhìn thấy hai nhân viên y tế khiêng một cái cáng ra ngoài. Hứa Tuyển toàn thân đầy máu, sắc mặt trắng bệch nằm trên cáng. Đôi mắt anh nửa mở nửa khép hờ.
“Hứa Tuyển!” Toàn thân Quý Bạch phảng phất chìm xuống hầm băng. Anh túm chặt cái cáng, nhưng bị nhân viên y tế ngăn lại: “Tránh ra, chúng tôi phải lập tức đưa người đi bệnh viện cấp cứu!”
Quý Bạch lùi về phía sau một bước, tay anh đột nhiên bị người khác nắm lấy, đó là Hứa Tuyển. Hứa Tuyển đã mở mắt, hơi thở yếu ớt nhưng ánh mắt của anh có một vẻ cố chấp: “Hứa Hủ... Hứa Hủ...”
Càng đến gần khu vực rừng núi, nhiệt độ không khí càng xuống thấp, trong sắc trời chạng vạng âm u, màn tuyết mỏng manh bao trùm tất cả các đỉnh núi, mà tuyết đọng trong rừng lại càng sâu, trời đất giá rét nhìn không thấy bờ bến.
Quý Bạch vội vã đạp phanh, dừng xe ở trước một ngã ba đường, Đại Hồ lập tức nhảy xuống xe, sau khi vội vàng kiểm tra xem xét những dấu vết lưu lại trên mặt đất, liền trầm mặc không nói gì.
Đây là con đường chính để đi vào khu rừng núi này, lượng xe qua lại nhiều, dấu vết bánh xe để lại trên mặt tuyết cũng rất lộn xộn, căn bản là không thể nào phân biệt rõ, mà tiếp tục đi về phía trước, bọn họ sẽ đi sâu vào khu rừng rộng lớn kéo dài đến mấy ngàn kilômét vuông. Đường núi ngang dọc khắp nơi, phần lớn là không theo dõi được, Lâm Thanh Nham có thể bắt Hứa Hủ đến bất kỳ chỗ nào.
Hơn nữa, cho dù có điều thêm ba trăm cảnh sát cho Quý Bạch, tra xét khắp cả ngọn núi này giống như lần trước lùng bắt Đàm Lương thì cũng phải mất đến mấy ngày. Huống chi viện binh lúc này còn đang trên đường đến.
Đại Hồ trở về ngồi lại trong xe, nhìn thấy đôi mắt Quý Bạch đã bắt đầu thấp thoáng hồng lên. Cho dù là tình hình giờ phút này khiến anh ta cũng cảm thấy tàn nhẫn và tuyệt vọng, nhưng anh ta không thể không nói, đem vấn đề vô cùng khó khăn này đặt trước mặt Quý Bạch: “Sếp, bây giờ chúng ta phải đi hướng nào?”
Yêu hận đan xen? Bởi vì vị hôn thê của Lâm Thanh Nham bị Phùng Diệp giết hại, mà Diêu Mông lại là người yêu ngày xưa của Phùng Diệp. Cho nên mới chậm chạp chưa ra tay?
Hoặc là căn bản không có bất cứ tình cảm gì, chỉ vì quan hệ giữa Diêu Mông và Phùng Diệp, mới bị hắn chọn trúng, trở thành mục tiêu cuối cùng.
Hứa Hủ lại lắc đầu: “Không phải như vậy đâu anh ba.” Cô lấy một bức ảnh từ trên tường xuống đưa cho anh. Hình ảnh hai người nam nữ ôm nhau trong bóng đêm, thoạt nhìn có sự thân thiết, xứng đôi vừa lứa.
“Anh không thể lấy logic của người bình thường đi lý giải suy nghĩ của người có tâm lý biến thái.” Cô vô cùng nghiêm túc nói, “Những yêu hận tình thù mà người bình thường cảm thấy quan trọng, có lẽ bọn họ căn bản chẳng hề cảm thấy giống vậy. Loại sát thủ biến thái giống như hắn, chẳng có mấy người đi giết người bởi vì ‘thù hận’. Thế giới nội tâm của hắn, rất xa vời so với những gì người bình thường tưởng tượng, phải yên tĩnh, rõ ràng và kiên định, chỉ là nguyên tắc tiêu chuẩn của cái thế giới đó, không giống với chúng ta. Hắn phạm tội, chỉ là bởi vì hắn cần.”
“Hắn cần?”
“Đúng. Giống như Lâm Thanh Nham đối với Diêu Mông vậy, hắn có vô số cơ hội có thể giết cô ấy. Cho dù muốn cô ấy là người bị giết cuối cùng, hắn cũng không cần thiết phải lúc nào cũng để một ‘cựu cảnh sát’ ở bên cạnh mình. Nhưng mà hắn lại thiết lập một mối quan hệ chân chính thân mật với Diêu Mông.
Cho nên, mặc kệ là xuất phát từ nguyên nhân gì, ở trong lòng hắn, nhất định đã giao cho Diêu Mông một phần tình cảm chân thành, một ý nghĩa đặc thù nào đó. Trước đây em đã từng nói, muốn suy nghĩ giống như một người có tâm lý biến thái, chính là ý này.”
Đúng rồi, chính là phải suy nghĩ giống một người có tâm lý biến thái.
Mặc kệ là Lâm Thanh Nham bởi vì lý do gì mà bắt cóc Hứa Hủ, nếu như dựa theo quy tắc và logic vặn vẹo của một tên biến thái, hắn sẽ mang cô đi đến đâu để sát hại?
Quý Bạch ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt sốt ruột của Đại Hồ.
“Không đi biệt thự của Lâm Thanh Nham.” Anh lẳng lặng nói. “Đi một nơi khác.”
Trong vô số khả năng, anh chỉ có thể lựa chọn một cái. Chọn sai rồi, có lẽ sẽ cách Hứa Hủ càng lúc càng xa, trở thành hai thế giới cách biệt.
***
Lúc Hứa Hủ tỉnh lại, trước mắt một màu tối tăm mờ mịt. Cô lập tức cảm nhận được, đó là một tầng bao bố dày cộm đang trùm lên thân thể, cho nên mới không có chút tia sáng nào.
Từng luồng khí rét lạnh xông lên từ đáy lòng,