
Tác giả: Đinh Mặc
Ngày cập nhật: 04:38 22/12/2015
Lượt xem: 1342000
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2000 lượt.
cô không nhúc nhích duy trì tư thế nằm ban đầu.
Cô có thể cảm thấy, cổ tay cổ chân đều bị dây thừng buộc chặt. Quần áo vẫn còn mặc trên người, chẳng có cảm giác không thích hợp nào khác. Điều này làm cô cảm thấy hơi may mắn. Miếng vải mềm mại lót dưới cơ thể có chút ẩm ướt, có chút khí lạnh thấm qua vải dệt, ngấm vào trong da. Cô còn có thể nghe thấy tiếng gió thổi lá cây xào xạc, thỉnh thoảng còn có tiếng chim hót.
Lâm Thanh Nham quả nhiên là đưa cô đến khu rừng tuyết.
Đúng lúc này, cô nghe thấy tiếng một cô gái thở dốc nhè nhẹ, sau đó chuyển thành tiếng ngâm đứt quãng, tiếng hít thở dồn dập của nam và nữ đan vào nhau, dây dưa thân mật.
Hứa Hủ nghe xong tóc gáy toàn thân đều dựng thẳng cả lên.
Qua một hồi, tiếng động dần dần nhỏ lại, giọng nam dịu dàng hỏi: “Lạnh không?”
Giọng nữ nhỏ bé yếu ớt: “Không... không lạnh.”
Cho dù đã dự đoán được, nhưng trái tim Hứa Hủ vẫn chấn động một chút — là Lâm Thanh Nham và Diêu Mông.
Lúc này Lâm Thanh Nham nhẹ giọng nói: “Bà xã, em xem tuyết đẹp biết bao nhiêu. Nhưng mà sau khi anh chết rồi, sẽ không thể ôm em như thế này nữa.”
Diêu Mông trả lời: “Em không muốn anh chết... Em không nỡ...”
Lâm Thanh Nham cười một tiếng: “Thật sao?”
“Đương nhiên là thật rồi. Anh là người quan trọng nhất của em, điều này vĩnh viễn... vĩnh viễn cũng sẽ không thay đổi.”
Lâm Thanh Nham yên lặng một lát, Hứa Hủ chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở ngắn ngủi nhẹ nhàng của Diêu Mông. Đột nhiên, Lâm Thanh Nham lại thấp giọng cười một tiếng, thanh âm rất vui vẻ: “Vậy chúng ta liền chứng minh điều này, được không?”
“... Được. Anh muốn chứng minh như thế nào?”
Hứa Hủ nghe xong mà lòng chùng xuống, quả nhiên nghe thấy tiếng Lâm Thanh Nham đứng dậy và tiếng bước chân đang tiến lại gần. Miếng vải trùm trên người cô, bị người ta vạch mạnh ra.
Điều đầu tiên Hứa Hủ nhìn thấy là bầu trời yên tĩnh, rừng cây tối đen âm u. Sau đó là Diêu Mông và Lâm Thanh Nham, bọn họ đang ngồi cách cô mấy bước chân. Dưới sàn lót một miếng thảm nhung trắng tinh thật lớn. Mà cô vốn đang cuộn tròn trong một góc, bị thảm trùm lên.
Địa hình xung quanh có chút quen mắt, cô đã từng đến đây rồi.
Lâm Thanh Nham lại có thể đưa cô đến nơi này.
Lâm Thanh Nham nắm chặt cánh tay của Hứa Hủ, động tác có thể gọi là dịu dàng kéo cô dậy: “Có thể đứng dậy không?”
Hứa Hủ không dám làm trái ý hắn, chống tay trên đất ngồi dậy, vừa đúng lúc bốn mắt chạm nhau với Diêu Mông, hai người đều giật mình.
Hai tay hai chân của Diêu Mông cũng bị dây thừng trói chặt. Mặc một cái áo sơ mi sọc ca rô rộng thùng thình, dưới thân là một cái váy dài màu xanh da trời. Thoạt nhìn thật hỗn loạn, nút áo bị mở mấy cái, váy cũng bị vén lên tới đầu gối, đúng là dấu vết vừa mới thân mật với Lâm Thanh Nham xong. Mà cô ấy lộ rõ tinh thần không tốt, thần sắc tiều tụy, không biết đã bị Lâm Thanh Nham cho uống thuốc gì, hay là bị ép buộc bằng thủ đoạn gì khác.
Lâm Thanh Nham nhìn thấy hai người trầm mặc nhìn nhau, trong mắt lướt qua ý cười, ôm Diêu Mông vào lòng, nhẹ giọng nói: “Em xem, ngày đó bởi vì cô ta gọi điện cho em, nên em mới quay trở lại, bị cái tên ngu xuẩn Đàm Lương làm nhục. Em không phải vẫn luôn oán hận cô ta sao?”
Sắc mặt Diêu Mông càng lúc càng trắng, Hứa Hủ trầm mặc bất động.
Lâm Thanh Nham tiếp tục nói: “Bà xã, em vẫn luôn căm ghét cô ta. Thật sự là, có một người như vậy tồn tại, anh cũng cảm thấy chướng mắt thay em.” Hắn lấy một khẩu súng đen kịt từ trong túi bên cạnh ra, đưa đến trước mặt Diêu Mông: “Anh cũng sắp chết rồi, em giết cô ta, đương nhiên sẽ tính trên người anh, em sẽ không gặp rắc rối gì hết.”
Diêu Mông yên lặng một lát, không cầm lấy súng, cũng không nhìn Hứa Hủ, mà lại ngẩng đầu nhìn Lâm Thanh Nham: “Em ghét cô ta, nhưng mà chuyện này không liên quan gì đến chuyện em yêu anh. Thanh Nham, em không cần phải giết cô ta... để chứng minh tình cảm của em đối với anh. Em cũng không muốn giết người.”
Lâm Thanh Nham giơ tay nắm cằm: “Bà xã, đừng nói dối. Em biết rõ là có liên quan mà.”
Cơ thể Diêu Mông cứng đờ.
Lâm Thanh Nham dịu dàng nhìn cô chăm chú: “Em giết cô ta rồi, anh cũng có thể ra đi không tiếc nuối gì. Tài sản của anh đều để lại cho em, để cho người mà em ghét cũng chết luôn, sau này em sẽ sống thật hạnh phúc. Bà xã, không cần do dự. Em chỉ cách hạnh phúc một bước chân thôi.” Hắn nhét khẩu súng vào tay Diêu Mông, kề sát tai cô nhỏ giọng nói: “Bà xã, đừng làm anh khó xử, em biết hôm nay nhất định phải có một người chết. Nếu em không muốn giết cô ta, vậy anh phải làm sao mới được đây?”
Nói xong hắn đẩy cô về phía trước, để cô cầm súng nhắm thẳng trước mắt Hứa Hủ. Mà hắn lấy một khẩu súng khác từ trong túi ra, nhẹ nhàng để sau gáy Diêu Mông: “Quá trình này rất nhanh, không cần sợ, nổ súng rồi, em và anh đều được giải thoát.”
Toàn thân Diêu Mông bắt đầu run nhè nhẹ, cứng ngắc bất động. Nhưng súng của Lâm Thanh Nham lại đẩy về phía trước, làm cơ thể cô loạng choạng.
“Nổ súng!” Thanh âm của hắn cuối cùng cũng lộ ra vẻ tàn nhẫn.
Diêu Mông nhìn Hứa Hủ, mặt xám