Ring ring

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nếu Thời Gian Có Tên

Nếu Thời Gian Có Tên

Tác giả: Cốc Hựu Tử

Ngày cập nhật: 03:02 22/12/2015

Lượt xem: 1341104

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1104 lượt.

ạn như vậy hai ngày, Diệp Thái Vi luôn hoảng hốt, mấy lần bỏ điện thoại ra gọi nhưng lại không biết gọi cho ai.
Ngẩn ngơ kéo lên kéo xuống danh bạ điện thoại mấy lượt, cuối cùng ma xui quỷ khiến thế nào lại dừng ở tên của Từ Trạm.
Nhưng mãi vẫn không ấn nút gọi.
“Muốn gọi thì cứ gọi, tiết kiệm mấy đồng điện thoại cũng không giàu lên được đâu.” Kiều Tố Anh nghiêm túc nhìn mấy thứ hàng trên giá, chẳng thèm liếc mắt với cô lấy một cái.
Diệp Thái Vi lấy lại tinh thần, xấu hổ cất điện thoại đi.
Nếu gọi, biết nói cái gì đây?
Nếu có can đảm, thì thật ra có thể hỏi anh gần đây phải gió thế nào!
“Con…con không muốn gọi.”
“Còn trẻ mà sao xử lý vấn đề tình cảm rề rà thế nhở?” Kiều Tố Anh thật sự chán vô cùng cái tính nhát gan này của Diệp Thái Vi.
Chuyện của thanh niên dì biết sao? Khác biệt thế hệ đấy nhé!
Diệp Thái Vi không lên tiếng, lững thững theo sau Kiều Tố Anh đi chọn đồ.
“Ấy? Diệp Thái Vi?”
“Song Thư!”
Đi siêu thị mà lại gặp được sếp cũ, Diệp Thái Vi hết sức vui mừng.
“Đi siêu thị với mẹ hả?” Song Thư không biết rõ chuyện, nhưng trực giác đang bảo sao mẹ Diệp Thái Vi trông lại trẻ thế kia.
Diệp Thái Vi cười một cách tự nhiên, “Vầng, tranh thủ lúc rảnh rỗi, ra ngoài một chuyến. Em tưởng chị ra nước ngoài rồi?”
Trước đây có nghe đồng nghiệp đồn, Song Thư là tình nhân của một người thần bí, chuyện đột nhiên đóng cửa công ty là do “chính thất” phát hiện ra, thế nên cô ấy phải ra nước ngoài tránh nạn.
“Cô Diệp, chào cô ạ.” Song Thư gật đầu cười với Kiều Tố Anh rồi mới nói với Diệp Thái Vi, “Vốn định ra nước ngoài, nhưng tạm thời có chút chuyện, đợi kết hôn xong rồi đi cùng ông xã luôn.”
“Chị sắp kết hôn?” Lời vừa ra khỏi miệng, Diệp Thái Vi cũng biết mình phản ứng hơi quá, vội vàng nói, “Ý của em là, chúc mừng chị! Đã định ngày chưa?”
“Mùng ba tháng sau, nếu em có thời gian, thì mời em đến dự lễ.” Song Thư khẽ cười.
Diệp Thái Vi vui vẻ gật đầu: “Được được được, chị kết hôn mà, đương nhiên em phải đến rồi.”
“Lì xì không được ít quá đâu, nếu không thì không cho em ăn cỗ.” Song Thư đùa.
Mặc dù mấy năm ở công ty, Diệp Thái Vi và Song Thư không quá thân thiết, thậm chí không cùng xuất hiện ngoài phạm vi công việc, nhưng cô vẫn luôn cảm kích vị sếp cũ này. Dù sao năm đó đúng lúc cô khó khăn, chính Song Thư đã không chút do dự nhận cô vào làm, để cô bắt đầu một cuộc sống mới.
Diệp Thái Vi không chút nhăn nhó, vỗ vỗ miệng hứa: “Chắc chắn là có lì xì rồi, lì xì to hẳn hoi.”
Song Thư bật cười: “Không phải khoa trương như vậy, đến dự là được rồi.”
“Khoa trương gì, mấy năm nay có chị chiếu cố, không thì đã chẳng có Diệp Thái Vi của ngày hôm nay rồi.” Diệp Thái Vi nói rất chân thành.
Song Thư nhìn thấy vẻ mặt cô mà sững sờ trong giây lát, lại nghĩ một chút rồi nói: “Thật ra, người em nên cảm ơn không phải là chị.”
Diệp Thái Vi nhìn cô ấy với vẻ kỳ lạ.
“Mặc dù có nhiều chuyện chị không biết tường tận, nhưng ít ra có một chuyện chị rất rõ…” Nụ cười của Song Thư ẩn chứa rất nhiều hàm ý, “Đó là, sự tồn tại và biến mất của Trác Ngọc, từ đầu đến cuối đều chỉ vì một mình em.”
…Có ý gì?
Diệp Thái Vi quay đầu liếc Kiều Tố Anh một cái, rồi lại nhìn Song Thư chằm chằm.
“Quả nhiên là em không biết.” Song Thư cười, “Đột nhiên chị rất muốn nói với em. Chị thật sự hâm mộ em, có một người cẩn thận che chở em dưới cánh tay suốt bao nhiêu năm, vậy mà vẫn không đòi công với em.”
…Lại có ý gì đây?
Diệp Thái Vi cảm thấy đại não mình không kịp vận hành, trong đầu chỉ lặp đi lặp lại bốn từ nghi vấn ấy.
Từng từ của Song Thư đều dùng thứ tiếng Trung chuẩn để nói, nhưng sao lọt vào tai cô lại loạn như bòng bong thế này.
“Hai người đi thong thả nhé, chị đi trước đây.” Sau khi ném ra một quả lựu đạn, Song Thư liền đẩy chiếc xe hàng đi.
“Song Thư!” Diệp Thái Vi đột nhiên gọi cô ấy, ngập ngừng hỏi, “Chị nói, người kia…là ai?”
Song Thư quay lại cười, “Em đoán xem, Trác Ngọc thật ra là của nhà họ Ngô, hay là…họ Từ?”
Tên đầy đủ của Song Thư là Ngô Song, từng là chủ của văn phòng tư vấn Trác Ngọc nổi tiếng.
Nhưng đó là trên danh nghĩa mà thôi.
Bảy năm qua, người biết bí mật này không quá ba.
***
Sau cuộc gặp gỡ với Song Thư ở siêu thị, trong đầu Diệp Thái Vi chỉ có một suy nghĩ duy nhất…
Tại sao Từ Trạm lại làm vậy?
“…Tại sao cậu ta làm vậy, chẳng lẽ con còn không rõ à?” Kiều Tố Anh lên tiếng nhắc nhở.
Diệp Thái Vi còn đang mơ hồ, “Đúng, tại sao anh ấy lại làm thế?”
Kiều Tố Anh rít lên, “Đương nhiên là vì cậu ta thích con rồi, đồ đần!”
“Con…không thể tin được.” Diệp Thái Vi dè dặt ngẩng đầu, “Hay là Song Thư nói đùa?”
“Không tin thì con đi hỏi Từ Trạm chẳng phải là sẽ rõ sao?” Kiều Tố Anh liếc xéo cô, thật sự không thèm để ý đến cô nữa.
Diệp Thái Vi lắc đầu nguầy nguậy, “Hay là thôi đi! Ngộ nhỡ Song Thư nói đùa, không phải là con xấu hổ chết sao? Con không muốn! Tại sao anh ấy phải làm thế nhở! Dì cũng từng bảo…”
Không thể nhịn được nữa, Kiều Tố Anh nổi khùng, xếp hành lý đẩy cô ra khỏi cửa…
“Việc gì cũng phải