
Tác giả: Cốc Hựu Tử
Ngày cập nhật: 03:02 22/12/2015
Lượt xem: 1341105
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1105 lượt.
thử, phải thử, con hiểu không? Chẳng lẽ vì sợ bị từ chối lần nữa mà con định ru rú trong nhà suốt đời à? Nếu con không quyết định, dì đây quyết định hộ con…Phắn đến cạnh Từ Trạm đi, hỏi chuyện gì con muốn biết, làm chuyện gì con muốn làm! Nếu cậu ta từ chối lần nữa, lúc đấy con mới hết hy vọng thật! Nhà họ Diệp không đến nỗi không gả được con gái cho một người tử tế!”
Một chưởng bất ngờ giáng xuống khiến cô hoa mắt, hỏa lực mạnh mẽ của bà mẹ kế khiến cô đành miễn cưỡng xin trợ giúp: “Con phải làm gì đây?”
“Dì không cần biết con làm thế nào! Chuyện đấy mà còn không giải quyết nổi, sau này dì với bố con biết trông cậy gì vào con đây?” bà mẹ kế vô tình quẳng cho cô một cái nhìn khinh thường, nhẫn tâm bỏ mặc cô đứng ngoài hành lang lộng gió.
Ôi cuộc đời.
Diệp Thái Vi rưng rưng nhìn về phía xa, yên lặng kéo hành lý về “kí túc xá cho nhân viên”.
Mặc dù không thấy bóng dáng Từ Trạm như cô mong muốn, cả căn hộ rộng lớn chỉ có một mình cô, nhưng đầu óc còn rối loạn nên Diệp Thái Vi cứ đứng ngồi không yên, chốc chốc lại rót chén nước uống, thỉnh thoảng lại lôi đồ ăn vặt ra nhấm nháp, lúc sau lại nằm thượt ra sô pha.
Không thể trách cô không có khả năng tiếp nhận, thật sự là những chuyện liên tiếp xảy ra trong mấy ngày nay khiến cô vô cùng bồn chồn.
Những yêu cầu hà khắc của Song Thư suốt bảy năm qua ít nhiều khiến cô nghi hoặc, nhưng cô lại không dám dò xét kĩ những dấu hiệu có mối liên quan với nhau. Cô mơ hồ cảm thấy mình sắp chạm đến chân tướng, rồi lại không dám chắc rằng chân tướng ấy có phải chỉ là ảo giác vừa động đã tan hay không.
Đúng vậy, cô không ngốc đến thế.
Không nói năm đó, ngay cả bây giờ, “cố vấn thời trang” vốn là nghề mới. Có thể tưởng tượng, bảy năm trước, Diệp Thái Vi nhận điện thoại phỏng vấn của “Trác Ngọc” thì mù mờ đến mức nào.
Anh quả thật là một người bạn trung thành nhất, cầu gì được nấy, chỉ cần cô không cam chịu, anh sẽ lẳng lặng cho cô những thứ cô muốn, dù chưa từng cùng cô đồng thuyết trải qua mưa gió, nhưng vẫn đốt than sưởi ấm cho cô trong ngày tuyết rơi.
Con người này, đối xử tốt với cô như vậy rồi lại biến mất không dấu vết, thậm chí chẳng đòi cô phải nói tiếng “cám ơn”, chỉ thầm lặng bầu bạn với cô, nhìn cô đứng vững từng chút một, học được cách dựa vào chính mình trong cuộc sống đầy thăng trầm.
Tấm lòng đáng quý, tiếc rằng không phải tình yêu.
Thật đáng tiếc, không phải tình yêu.
Tiếc nuối và chán chường vây chặt trái tim Diệp Thái Vi, rốt cuộc nước mắt cũng tràn qua khóe mắt cô, tâm trạng kìm nén bấy lâu cuối cùng cũng bộc phát.
Thật muốn đến gặp anh, ngay lúc này.
Cho dù cô tham lam, cho dù cô ảo tưởng, cho dù không biết nên bắt đầu nói từ đâu, chỉ cần gặp một lần là tốt rồi.
***
Hôm nay là ngày đầu tiên của hội đấu trà, khách quý đã đến chật “trà lư”. Đến giữa trưa, số lượng khách vẫn không giảm mà còn tăng thêm, không khí vô cùng náo nhiệt.
Bởi có một số nhân vật nổi tiếng tham gia thi đấu, nên mấy ông chủ ở đây là phận bề dưới phải đích thân ra tiếp khách.
Đoàn Vũ Phi có việc bận nên để vợ chưa cưới là Từ Ánh Kiều đến thay. Từ Ánh Kiều phải cười đến cứng mặt, vừa được chợp mắt một lát đã lại bị gọi.
“Đàn ông kiểu gì không biết, lúc có việc thì trốn biệt đi, để một mình mình chịu trận, cái mặt mình rõ ràng là kiểu con gái phải lao động không?”
Mặc dù cô đã cười nói và đáp chuyện bao nhiêu lượt, nhưng khách đến ngày càng nhiều, cô ngày càng bận rộn, nỗi ấm ức này không tăng lên không được.
Từ Trạm liếc nhìn cô một nói, anh không nói gì, nhưng trong lòng thì đang ấm ức hơn cả em gái.
Kiểu gì không biết! Về hai ngày, ngay cả một cuộc điện thoại cũng không gọi, cái mặt anh có giống người bị bỏ rơi chốn khuê phòng không?
Trong ba người bận rộn, chỉ duy nhất Giang Lạc là không oán thán. Thấy hai anh em nhà kia có vẻ bực bội, anh ta lại vô cùng hưng phấn: “Bận mới tốt, nhìn tình hình này xem, vàng rơi vào túi không phải là mộng nữa rồi! Ái chà, tôi bảo này, hai anh em ông đừng đi, tối nay tôi chủ trì, chuẩn bị mở tiệc đãi khách!”
Tiền ơi tiền, tiền ơi tiền, tiền ơi là tiền…
Giang Lạc càng nghĩ càng high, nhìn dòng người nườm nượp đến mua trà, anh ta ngoác miệng cười không dứt, thỉnh thoảng còn tưởng tượng họ là ngài Mao trên đồng tiền đỏ.
Đợi khách hàng rời khỏi quầy thanh toán và sà vào gian hàng khác, Giang Lạc hả hê nhìn bóng dáng cô gái thu ngân, thờ phào một hơi: “Bỏ ít được nhiều, lãi rồi lãi rồi.”
Xem đi, Diệp Thái Vi bảo anh ta tích hết các loại trà, anh ta liền làm theo, anh ta quả là một ông chủ biết lắng nghe ý kiến cấp dưới đấy chứ?
Tâm trạng không tốt, Từ Trạm ác ý lên tiếng giẫm nát trái tim đang nở hoa của Giang Lạc: “Một nửa tiền lãi của cậu là của Diệp Thái Vi.”
Quả nhiên, Giang Lạc đau lòng che miệng, “Ông không nói ra thì chết hả? Hả? Có chết không? Thiếu gia đây nói là làm, đã bảo chia cho Tiểu Diệp một nửa là chia một nửa, ông vội cái gì?”
“Anh Lạc, nhắc nhở anh một tẹo cũng không phải là không được