
Tác giả: Cốc Hựu Tử
Ngày cập nhật: 03:02 22/12/2015
Lượt xem: 1341106
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1106 lượt.
, dù sao thì cái mặt anh bây giờ trông rất giống sẽ qua cầu rút ván.” Đương nhiên Từ Ánh Kiều phải giúp đỡ người thân trước rồi, quyết định về phe anh trai công kích anh chàng kia.
Giang Lạc đơn thương độc mã, đành im lặng tránh né đòn tấn công của địch.
Chẳng được bao lâu, bỗng anh ta hưng phấn đưa cùi chỏ huých Từ Trạm, hất cằm về phía xa, “Ê, tưởng Tiểu Diệp xin nghỉ?”
Đúng là một nhân viên yêu nghề.
Từ Trạm sửng sốt, nhìn về phía Giang Lạc bảo.
Ánh mắt vừa lướt qua đám đông liền thấy ngay cô nàng biệt tăm hai ngày nay ở trong góc, giấu gần nửa người sau tấm rèm cửa.
Diệp Thái Vi không hiểu tại sao mình phải trốn trong góc như một tên trộm thế này. Rõ ràng cô là giám đốc của trà lư, là người chịu trách nhiệm kí hợp đồng, được pháp luật bảo đảm, nói thế nào thì đây cũng là địa bàn của cô chứ nhỉ?
Nhưng lúc cô tiến vào, không chú ý đứng ngay phải vị trí đáng xấu hổ, thành ra bây giờ tiến không được mà thoái cũng không xong.
Cô lâm vào tình cảnh này đương nhiên là có nguyên nhân. Mà nguyên nhân chính là, cô đứng ở đây không lâu thì Hà Thiên Lam và Cung Hỉ cũng tới. Cô đứng sau tấm rèm cửa, nên họ không phát hiện trong góc còn có một người thứ ba.
Diệp Thái Vi tưởng họ sẽ đi ngay, hơn nữa cũng không quen biết chính thức nên không ra chào hỏi. Không ngờ, hai người ấy lại hào hứng nói chuyện không ngừng.
Hà Thiên Lam nhìn đám người nào nhiệt, nhướng mày đặt câu hỏi với Cung Hỉ: “Xem đã hiểu chưa?”
Cung Hỉ đưa tay vuốt trán, “Bảy tám phần, coi như hiểu được một chút.”
“Nói cái một chút xem.”
“Hạng mục này được thực hiện bởi hai nhà Từ – Giang.”
Hà Thiên Lam lắc lắc ngón trỏ: “Sai, ít nhất là ba nhà.”
Cung Hỉ kinh hãi: “Từ Ánh Kiều với Từ Trạm vốn là một nhà mà? Nếu nhà họ Từ chiếm hai phần, sao Giang Lạc có thể dại đến mức chen chân vào hạng mục có sự chênh lệch đến thế…Chẳng lẽ, người bí mật kia là Diệp Thái Vi?”
Kẻ vô tội vừa bị điểm danh – Diệp Thái Vi – khẽ run lên, cẩn thận kéo rèm cửa lại, trốn hẳn ở phía sau.
Đúng là xấu hổ, nếu bây giờ mà bị phát hiện, chắc chắn người ta sẽ nghĩ cô cố ý nghe lén. Bây giờ cô thật sự hận mình vừa rồi đã u u mê mê, sớm biết có tình huống thế này, cứ đàng hoàng trốn trong “kí túc xá nhân viên” còn hơn. Lén lút trốn ở đây đúng là khiến cô phát điên mất!
Giọng nói của Hà Thiên Lam không có chút khác thường, hoàn toàn là giọng trần thuật đơn thuần: “Người tôi nói chính là chồng sắp cưới của Từ Ánh Kiều.”
Giọng nói của Cung Hỉ chứa đầy vẻ kinh ngạc và tò mò, hoàn toàn không giống với phong cách chuyên nghiệp thường ngày: “Hả? Thế còn Diệp Thái Vi?”
“Cô ta chỉ là người đại diện thôi.”
Không thể không nói, ánh mắt Hà Thiên Lam vô cùng lợi hại, anh ta mới đến đây có hai lần, vậy mà cái gì cần cũng đều nhìn thấu cả.
Diệp Thái Vi thầm bái phục.
Cung Hỉ cảm thán: “Haiz, lần thân la khỉ giả, bất thị dưỡng tàm nhân.*”
*Khắp mình (mặc) lụa là cũng chưa chắc đã là người nuôi tằm. (Ko biết mình có hiểu sai ko nữa)
Hà Thiên Lam khinh khỉnh: “Giả vờ tao nhã cái gì. Tôi muốn cho cô thấy rõ, thời đại của những người nối nghiệp mới bắt đầu rồi, chúng ta phải chú ý đến tình hình của họ.”
“Tôi tưởng anh có phương pháp cách tân, khinh thường chuyện dựa vào quan hệ để lấy lợi ích.” Cung Hỉ vừa nói vừa cười, thái độ không hề giống một cấp dưới.
“Tôi không biết tôi trong tưởng tượng của cô lại ngây thơ như vậy, bề dưới tiếp quản ông cha, đương nhiên phải cần đến quy tắc này rồi.”
Cung Hỉ đắc ý tổng kết lại theo ý của anh ta: “Tình thân, tình bạn, lợi ích, mấy yếu tố phức tạp này quấn mấy đại gia tộc lại với nhau, cho dù bên ngoài có cảnh anh giành tôi đoạt, nhưng từ rễ hất lên vẫn rất vinh quang, đây là quy tắc hành xử của mấy gia tộc lớn trong nước.”
Hà Thiên Lam vui vẻ nói: “Có tiến bộ.”
Cung Hỉ lại nói tiếp: “Hà tổng, tôi muốn nói với anh một câu, anh chú ý đến tốc độ và phương hướng phát triển của tôi, thật sự khiến tôi rất áp lực. Gặp được sư phụ như anh, tôi cũng quá là khổ đi. Đi thôi, còn chưa chào hỏi ông Giang đâu.”
Diệp Thái Vi nắm chặt mép rèm, dè dặt thò đầu ra nhìn bóng lưng của hai người họ.
“Làm kẻ trộm hả?”
Rõ ràng là vì muốn gặp anh nên mới đến, vậy mà khi giọng nói của Từ Trạm vang bên tai, Diệp Thái Vi lại sợ đến mức thiếu chút nữa là nhảy chồm lên.
Trong nháy mắt, cô chỉ có độc một ý nghĩ…
Tên của anh không có chữ Tào, sao vừa nghĩ đến là đã xuất hiện rồi?
“Không phải đòi nghỉ sao, thế nào mà chưa hết kỳ nghỉ đã chạy đến rồi?” Đôi mắt Từ Trạm tràn ngập ý cười, cả người như tia nắng ấm giữa trời đông, sáng ngời mà dịu nhẹ, khiến người ta vui vẻ, khiến người ta muốn đến gần.
Diệp Thái Vi liếc sang một bên, cố kiềm chế không cho mình chạm đến ánh mắt anh: “Dù sao cũng đang nhàn rỗi, tranh thủ đến xem thế nào.”
Hình như Từ Trạm biết được điều gì đó, đột nhiên vui vẻ hỏi: “Nhớ anh rồi?”
Diệp Thái Vi đỏ mặt chỉ vào Từ Trạm, mãi không thốt nên lời.
Nếu như người trước mặt đột nhiên mở miệng nói với cô,