
Tác giả: Cốc Hựu Tử
Ngày cập nhật: 03:02 22/12/2015
Lượt xem: 1341109
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1109 lượt.
m pha lê hả! Trên đời này chẳng có chuyện gì là dễ như trở bàn tay cả, cái gì cũng có thể đến, quan trọng là phải nỗ lực, có điều là không phải chi tiết nào cũng phơi bày trước mắt người khác thôi.” Bất mãn vì anh ta xem thường Từ Trạm, Diệp Thái Vi lập tức phản bác.
Ai mà không gặp khó khăn chứ? Đúng là, chỉ có mình cậu khổ cực, mình cậu chăm chỉ, mình cậu phải kiếm sống? Xí!
“Sorry, tớ cực đoan rồi.” Tô Gia Dương quay sang cười vẻ xin lỗi với cô, lại nói, “Nói thật nhé, mình có nghi vẫn, không biết có nên nói ra hay không.”
“Không biết có nên nói ra hay không” vốn là một lời thoải nhảm nhí nhất trong những kịch bản cổ trang, mặc dù anh ta nói bằng tiếng phổ thông hiện đại thì nó vẫn cứ là câu nói nhảm.
Diệp Thái Vi cố điềm tĩnh, chỉ nói một câu: “Nói đi!”
Tô Gia Dương lại nhìn xuống mặt đất, “Mình hơi tò mò, điều kiện khiến cậu động lòng với người khác rốt cuộc là như thế nào?”
Anh ta không hiểu tại sao bây giờ cô lại động lòng với Từ Trạm, cũng như nhiều năm trước anh ta không hiểu tại sao cô lại đột nhiên động lòng với mình.
Diệp Thái Vi lặng đi một lát, cô chẳng hiểu sao người này tự dưng lại muốn thảo luận với cô về một đề tài có chiều sâu cỡ này.
“Mình không có ý gì, chỉ đột nhiên nghĩ ra thôi. Không tiện trả lời thì thôi.” Tô Gia Dương cũng không miễn cưỡng.
“Cũng không khó nói lắm, đại khái là người ta cho mình cảm giác ấm áp…”
Diệp Thái Vi trời sinh đã có tính lạnh lùng, cũng không phải cô không có vẻ nhiệt tình với người khác, cô vẫn luôn tươi cười chào hỏi khi gặp người khác. Nhưng cô không có nhiều bạn, cũng không biết tại sao, cũng vì vậy mà cô đặc biệt quý trọng sự ấm áp người khác dành cho mình.
Tô Gia Dương nghe xong liền nhíu mày, lại không nhịn được bèn hỏi: “Vậy…có thể nói cho mình biết, lúc trước mình cho cậu cảm giác ấm áp thế nào không?”
Nhớ lại từng việc Diệp Thái Vi làm trước đây, mỗi lần nhớ là một lần nhìn lại mình. Nhìn lại con người đơn thuần trước kia của mình, nhìn lại sự lỗ mãng, nhìn lại sự vô tư nhưng đầy vui vẻ của mình.
“Hình như là vào sinh nhật mười bảy tuổi, cậu dẫn một đám bạn đến chơi với mình cả một buổi.” Nhớ lại chuyện năm đó, ánh mắt Diệp Thái Vi dịu đi, ngay cả giọng nói cũng mềm nhẹ, không còn nụ cười khách sáo nữa.
Tô Gia Dương hơi xấu hổ, chủ động thừa nhận: “Thật ra hôm đấy chỉ là tình cờ gặp được cậu thôi…”
Hôm đó là ngày đầu tiên của kỳ nghỉ hè, lúc đó, anh ta với Phùng Viện cũng mới bắt đầu.
Phùng Viện chịu ảnh hưởng của phim thần tượng, lúc nào cũng nghĩ hai người yêu nhau phải đi chơi cùng nhau, như vậy mới có những kỉ niệm lãng mạn. Anh ta biết bố mẹ mình sẽ không đồng ý cho mình qua lại với Phùng Viện, sợ chuyện tình cảm bị lộ nên cố ý hẹn cả đám bạn đi chơi cùng.
Kết quả là vì anh ta gọi nhiều bạn nên Phùng Viện rất tức giận, vùng vằng bỏ đi. Anh ta không thể làm gì hơn là tiếp tục đi chơi cùng đám bạn, làm như thể chính mình muốn đi chơi.
Không ngờ lại gặp được Diệp Thái Vi.
Tình cờ gặp cô ở ngoài cửa, anh ta rất ngạc nhiên. Thấy cô đứng lẻ loi dưới ánh nắng chói chang, mà hình như sắp khóc, anh ta đột nhiên có chút thương xót nên đến bắt chuyện, khéo léo hỏi cô có muốn cùng đi với cả đám không.
Anh ta vẫn nhớ hình ảnh đôi mắt của cô khi ấy. Cô gật đầu rất mạnh, như thể là vô cùng vui mừng.
Bây giờ anh ta mới biết, thì ra khi đó, ánh mắt cô không chứa vẻ mừng rỡ, mà là vẻ cảm kích khi nhận được sự ấm áp.
Anh ta thừa nhận hành động khi đó chỉ là tình cờ, nhưng điều đó cũng không phá vỡ kí ức tốt đẹp của Diệp Thái Vi: “Mình biết cậu chỉ bắt chuyện cho có lệ thôi, nhưng cậu có nói, sinh nhật vui vẻ. Hôm đó là sinh nhật theo lịch âm của mình, chỉ có cậu nói chúc mừng sinh nhật với mình. Lúc đó mình đã nghĩ, mình nhất định phải kết bạn với người này, người tìm hiểu thông tin của một người chẳng có giao tình gì, người chân thành như vậy, nhất định là một người ấm áp.”
Bây giờ ngẫm lại thì đó là một sự liên tưởng không hề ăn khớp, cũng là một phỏng đoán vô căn cứ, cuối cùng cô bị anh ta đâm cho hai phát thì đúng là cô tự chuốc vạ vào thân.
Haiz.
“Thì ra là vậy.” Tô Gia Dương gật đầu, cũng hơi chột dạ.
Nếu như lúc đó anh ta thành thật nói với cô, rằng thật ra hôm trước anh ta giúp thầy chủ nhiệm soạn lại tài liệu có nhìn thấy thông tin của cô, ở ô ngày sinh còn có thêm ghi chú là ngày sinh âm lịch; vậy thì đã chẳng có chuyện sau này nữa rồi.
Hai người đều chìm đắm trong dòng suy tư của mình, im lặng một hồi lâu, đến tận khi di động của Diệp Thái Vi đổ chuông.
“Kiều Kiều, có chuyện gì đấy?…À, được, tớ không lên nữa, đợi các cậu ở cửa luôn.”
Ngắt điện thoại, Diệp Thái Vi đứng dậy tạm biệt Tô Gia Dương: “Tối nay có buổi tụ tập, mình đi trước đây, tạm biệt.”
Tô Gia Dương gật đầu vẫy tay với cô, nhìn cô bước ra ngoài lại gọi cô: “Diệp Thái Vi!”
“Hả?”
Diệp Thái Vi quay đầu lại, trong mắt đầy vẻ nghi hoặc.
“Nếu như lúc trước mình không đâm cậu một vố, hoặc nếu như mình không rời đi, có lẽ sự ấm áp lần đó vẫn còn cho đến hôm nay đúng không?”
“Ừ.” Diệp Thái Vi đáp m