
Tác giả: Mĩ Bảo
Ngày cập nhật: 03:23 22/12/2015
Lượt xem: 1341228
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1228 lượt.
thư viện không đông người, trên tầng hai cơ hồ chỉ có một mình cô. Cô tìm kiếm quanh các giá sách, nhưng tuyệt nhiên không thấy bóng dáng cô gái kia đâu.
Đang lúc rầu rĩ thì đột nhiên có một giọng nói nhẹ nhàng vang lên sau lưng: “Còn tưởng là cậu không đến nữa.”
Cô gái đó như chảy ra từ một giá sách. Khuôn mặt vẫn trắng bệch, có điều chắc tại hôm nay ánh nắng chói chang, nên nhìn cô gái không u ám như lần trước.
Linh Tố nói: “Mình sắp thi đại học, nên bài vở nhiều.”
Cô gái hồi tưởng lại quá khứ: “Học sinh à? Cách đây lâu lắm, mình cũng là học sinh đấy.”
Linh Tố hỏi: “Cậu học ở trường nào?”
Cô gái lắc lắc đầu, “Cái đó không quan trọng, mình đã quên từ lâu rồi.”
“Tên cậu thì sao? Bây giờ đã nhớ lại được chưa?”
Cô gái lại lắc đầu.
Linh Tố thất vọng nói, “Chắc cậu phải nhớ nhà cậu ở đâu chứ?”
Cô gái cố gắng hồi tưởng lại: “Chỉ nhớ là nhà gác hai tầng, có hồ bơi, mùa thu lá phong đỏ rực ngọn núi. A, còn có giấy dán tường hình hoa bách hợp.”
Vậy chắc chắn là một gia đình khá giả.
Linh Tố nói: “Mình hỏi mẹ rồi, mẹ nói mình phải đưa người cậu yêu nhất đến gặp cậu, như thế mới có thể giải quyết được chuyện này.”
Khuôn mặt xinh đẹp nhưng trắng bệch của cô gái chợt sáng bừng rạng rỡ sau khi nghe Linh Tố nói.
“Người mà mình yêu nhất ư?” Cô gái vừa kích động vừa bàng hoàng, “Mình có người mà mình yêu nhất ư? Nhưng người đó là ai chứ? Là ai vậy?”
“Là mẹ cậu chăng?” Linh Tố thử hỏi.
“Có lẽ là thế…” Cô gái vẫn chìm trong mông lung, “Mình chỉ nhớ người đó rất yêu mình, nhưng mình không nhớ được người đó ở đâu. Mình… mình đã đợi ở đây lâu quá rồi.”
“Cậu bị kẹt lại ở đây, lẽ nào chỗ này lại không phải nơi cậu qua đời?”
Lần này cô gái nhớ rất rõ ràng, cô gái nói: “Không, mình không chết ở đây. Mình bị trụy tim, chết ở trong bệnh viện.”
“Có lẽ hồi còn sống cậu rất thích đọc sách.”
Cô gái bật cười. “Điều này mình cũng nhớ rõ lắm, mình thích hoạt động ngoài trời, không bao giờ chịu ngồi xuống đọc cái gì cả. Vì chuyện này mà Khôn Nguyên chê cười mình suốt…”
Linh Tố vội hỏi: “Khôn Nguyên là ai?”
Cô gái thất kinh: “Ai? Ai là ai?”
“Khôn Nguyên là ai?”
Cô gái không hiểu mô tê gì cả: “Mình không biết!”
“Cậu vừa mới nhắc đến cái tên này!”
Giọng nói của Linh Tố hơi to một chút, có người bước lên tầng hai nhòm ngó. Cô vội vàng im bặt.
Cô gái bất lực đứng nhìn Linh Tố.
Đã lâu lắm rồi Linh Tố mới lại đi sâu trò chuyện với một vong linh như thế này. Đa phần thì các vong linh đến tìm cô, cô chỉ cần liếc qua là có thể nhìn thấu lai lịch của họ, sau khi nhận được chỉ điểm của cô, bọn họ sẽ mau chóng rời đi. Cô không để cho các vong linh quấy nhiễu cuộc sống thường ngày của mình.
Sự đặc biệt của vong linh này là ở chỗ, mặc dù lý trí tỉnh táo, tư duy rõ ràng, nhưng kí ức của cô gái lại đứt đoạn rời rạc.
Linh Tố đi hỏi nhân viên quản lý thư viện: “Thư viện này thành lập năm nào ạ?”
“Hơn năm năm rồi.”
“Thư viện do những ai quyên góp xây dựng ạ?”
“Đều là những người có tiền, Hoa kiều rồi chủ đầu tư này nọ.”
“Có ai họ Khôn không ạ?”
“Họ Khôn?”
“Không, hình như là tên.”
Nhân viên thư viện lực bất tòng tâm, nói: “Chúng tôi chỉ có thể tra được họ mà thôi.”
Linh Tố lại đi tìm Hứa Minh Chính, hỏi: “Chỗ nào dành cho người giàu có ở, mà xung quanh có lá phong đỏ rực ngọn núi?”
Hứa Minh Chính không cần nghĩ nhiều, đáp luôn: “Vậy thì là khu biệt thự tư nhân bên đường Phong Đan rồi. Đi hết đường Thúy Sơn là đến, chỗ đó thuộc ngoại ô.”
Hỏi tiếp: “Trong những gia tộc giàu có của thành phố, có ai tên là Khôn Nguyên không?”
Phạm vi câu hỏi rộng quá, Hứa Minh Chính nghĩ một hồi, trả lời không được tự tin lắm: “Nhớ không nhầm thì, hình như con trai thứ hai của Bạch gia có tên này.”
“Bạch gia?” Đương nhiên Linh Tố không biết rõ lắm về những gia tộc giàu có này.
Hứa Minh Chính giải thích: “Người Hồng Kông, hơn mười năm nay kinh doanh chủ yếu ở đại lục. Hồi trước kinh doanh vật liệu xây dựng, sau chuyển sang bất động sản, nhà mình có quan hệ làm ăn với họ.”
Linh Tố táo bạo suy đoán: “Bạch gia có nhà trên đường Phong Đan không?”
Hứa Minh Chính không chắc lắm: “Hình như là có.”
Linh Tố vui mừng ra mặt, nhảy cẫng lên nắm lấy tay của Hứa Minh Chính. Suốt mấy năm quen nhau, Linh Tố chưa từng bộc lộ rõ cảm xúc như thế này, càng không bao giờ chủ động chạm vào người Hứa Minh Chính. Trong cơn kinh ngạc, Tiểu Hứa cảm nhận bàn tay trơn láng mịn màng, mềm mại yếu ớt của cô, bất giác mặt cậu đỏ bừng.
Ngay đến Linh Tố cũng cảm thấy kì quái. Từ bé cô đã cô đơn lẻ loi quen rồi, mẹ luôn dặn cô phải khiêm nhường nép mình, cô sớm đã học được cách khống chế cảm xúc của mình, hỉ nộ ái ố đều không thể hiện ra ngoài. Nhưng hôm nay cô lại vì một chút thu hoạch nhỏ mà hớn hở mừng rỡ. Thật sự không giống tác phong ngày thường của cô.
Linh Tố tranh thủ nửa ngày nghỉ cuối tuần đến đường Phong Đan xem xét tình hình.
Xe buýt dừng lại ở chân núi, Linh Tố phải tự đi bộ lên núi. Giữa tháng Tư, hoa đào đang nở rực rỡ, những đóa hoa trắng tinh hoặc đỏ hồng