
Tác giả: Mĩ Bảo
Ngày cập nhật: 03:23 22/12/2015
Lượt xem: 1341231
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1231 lượt.
ợ hết hồn, vội hét lên: “Đồng tiểu thư!”
Đồng tiểu thư đau đớn nói: “Thưa dì, bây giờ thì dì tin rồi chứ? Dì mắc bệnh đãng trí của người già. Dì ơi, nhìn dì thế này cháu đau buồn lắm, dì uống thuốc đi có được không?”
Bà Bạch ngờ vực nhìn cô ta.
Cô gái thấy người dì đã mềm lòng, liền chìa thuốc ra. Bà Bạch cúi đầu nhìn, trong mắt đột nhiên lóe lên một tia căm hận, hất tay một cái, thuốc rơi lả tả xuống nền nhà.
“Dì!” Cô gái vừa kinh ngạc vừa tức giận.
Thím Lý rụt rè hỏi: “Đồng tiểu thư, phải làm sao bây giờ ạ?”
Cô gái nhíu mày, “Làm sao à? Nếu dì ấy không chịu uống thuốc, chốc nữa đại thiếu gia về xem thím định ăn nói thế nào đây?”
Linh Tố không ngồi xem được nữa, thử lên tiếng hỏi: “Có cần em giúp không?”
Cô gái nhăn mày quay người nhìn Linh Tố, trên mặt lộ rõ sự không tin tưởng, nhưng vẫn lùi lại một bước, nói: “Cũng được, biết đâu dì lại xem em như Lâm Lang, nên chịu uống thuốc.”
Linh Tố đón lấy thuốc, nói với bà Bạch: “Dì à, con giúp dì uống thuốc nhé?”
Bà Bạch kiên quyết lắc đầu, nói: “Ta không bị bệnh, bọn họ muốn hãm hại ta!”
Đồng tiểu thư đứng bên cạnh hết sức chán nản, đưa tay chống trán nói: “Lại nữa rồi…”
Linh Tố không hiểu quay ra nhìn cô ta, cô ta cười khổ giải thích: “Bây giờ dì chẳng nhớ gì được nữa, thậm chí không nhớ là mình bị bệnh.”
Bà Bạch nói: “Uống thuốc vào ta chỉ muốn ngủ thôi.”
Đồng tiểu thư nhẫn nại nói: “Trong thuốc có thành phần có tác dụng an thần. Bác sĩ muốn dì nghỉ ngơi cho tốt.”
Linh Tố trong lòng hiểu rõ, thực ra một phần là muốn bà có thể yên tĩnh một chút, để tiện cho những người chăm sóc bà.
Cô mỉm cười, thử hỏi bà lần nữa: “Dì à, thuốc không có vấn đế gì đâu, dì uống luôn cho xong nhé?”
Bà Bạch nửa tin nửa ngờ nhìn cô, bất chợt thảng thốt nói: “Lâm Lang, con đã về rồi ư?”
Linh Tố chỉ còn cách đâm lao theo lao, nói: “Vâng, con về rồi đây.”
Bà Bạch nở một nụ cười sung sướng, bà vốn dĩ là một người đàn bà đẹp, chỉ cười một cái, dường như đã trở về thời kì xinh đẹp lộng lẫy nhất đời người.
Linh Tố lập tức đưa thuốc lên miệng bà. Bà Bạch ngoan ngoãn nuốt vào trong bụng.
Đồng tiểu thư lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười cảm kích với Linh Tố. Những đường nét trên khuôn mặt cô ta khá cứng ngắc, cười một cái, trông xinh đẹp hơn nhiều.
Bà Bạch bình tĩnh lại, nói với hai cô gái: “Ta phải đi ngủ đây, hai con đi học đi.”
Đồng tiểu thư không che giấu được vẻ bi thương trên mặt, cúi người xuống ôm lấy bà Bạch, khẽ giọng nói: “Vâng ạ, bọn con đi học đây.”
Nói xong cô ta đứng thẳng người, thở dài một hơi, phất tay ra hiệu cho thím Lý, thím Lý lập tức bước đến dìu bà Bạch, đỡ bà lên gác.
Đồng tiểu thư chỉnh lý lại y phục, lấy giấy lau mặt, sau đó mỉm cười với Linh Tố, ra hiệu cho cô ngồi xuống.
“Xin lỗi nhé, chắc vừa rồi em sợ lắm nhỉ? Tinh thần của dì ấy không được tốt, từ sau cái chết của con gái, dì ấy cứ thế này suốt.”
Linh Tố không kiềm được hỏi: “Là Lâm Lang phải không ạ?”
“Em quen nó sao?” Đồng tiểu thư có chút kinh ngạc, nhưng nghĩ một chút lại cười, “Chắc quen nhau trong khi tham gia hoạt động xã hội phải không? Đúng thế, ai mà không biết Lâm Lang chứ. Một cô gái xinh đẹp như thế, xuất sắc như thế, bạc mệnh như thế…”
Linh Tố im lặng.
Cô gái ngẩng đầu cười với cô, “Chị còn chưa tự giới thiệu nhỉ? Chị họ Đồng, tên Đồng Bội Hoa.”
“Em họ Thẩm, tên là Thẩm Linh Tố.”
“Chắc đây là lần đầu tiên em đến xin quyên góp?”
Đến lúc này thì Linh Tố bắt buộc phải đâm lao theo lao: “Vâng ạ.”
Chẳng trách người ta nói một lời nói dối cần vô số lời nói dối khác chống lưng.
Đồng Bội Hoa cười tủm tỉm quan sát cô một lượt, dường như không chút hoài nghi, sau đó chìa ra một tờ séc.
“Mặc dù Lâm Lang đã không còn nữa, nhưng Bạch gia vẫn sẽ ủng hộ các em như từ trước đến giờ. Đây là một chút thành ý, em nhận lấy đi. Xem như là dì Bạch quyên góp vậy.”
Lần này Linh Tố đúng là sợ hết hồn, kịch có thể diễn, nhưng tiền thì tuyệt đối không thể nhận được. Cô vội vàng nói: “Bọn em… chỉ cần vài cuốn sách thôi ạ.”
Đồng Bội Hoa hơi ngẩn người, “Cũng được. Lâm Lang đi rồi, có để lại một số sách cũ, em đi theo chị.”
Thật đúng ý Linh Tố quá.
Phòng của Lâm Lang rộng rãi vượt ngoài suy đoán của cô, có phòng tắm riêng, ban công đối diện với một góc sân. Đồ đạc trong phòng đều làm bằng gỗ tử đàn, ga giường nhã nhặn sạch sẽ, còn có giấy dán tường hình hoa bách hợp.
Linh Tố hít sâu một hơi, cô cảm nhận được một chút mùi hương yếu ớt còn sót lại nơi này của Lâm Lang.
Trong phòng không có nhiều đồ đạc của con gái lắm, có vài mô hình chiến hạm, trên nóc tủ quần áo đặt một vật gì đó được bọc lại bằng túi vải.
Đồng Bội Hoa khoanh tay đứng một chỗ, đảo mắt nhìn quanh phòng một lượt, nói: “Sau khi con bé qua đời, căn phòng không hề có chút thay đổi. Hơn ba năm nay, chuyện gì dì cũng có thể quên, nhưng lại chưa từng quên việc đích thân quét dọn căn phòng của con gái. Từ nhỏ Lâm Lang đã hiếu động, thích đi du lịch khắp nơi. Những thứ đó đều là dụng cụ sinh hoạt ngoài trời.”
Linh Tố bước đến trước tủ sá