Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nếu Tình Yêu Trở Thành Niềm Đau

Nếu Tình Yêu Trở Thành Niềm Đau

Tác giả: Mĩ Bảo

Ngày cập nhật: 03:23 22/12/2015

Lượt xem: 1341219

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1219 lượt.

trải khắp vách núi hiểm trở trập trùng. Đi sâu vào trong, gió mát du dương thay thế cho cái nóng bức đầu hè nơi thành thị, tiếng chim ríu rít khuấy động không gian.
Linh Tố đổ mồ hôi đầy người, gió mát khẽ lướt qua, sau lưng cô sởn gai ốc, song lại thấy toàn thân thư thái dễ chịu.
Khe suối nước chảy róc rách, hai bên bờ cây cối xum xuê, lúc này đang vào mùa hoa nở, những bụi hoa vàng tươi tắn diễm lệ dập dờn trong gió. Đàn bướm trắng bay lượn xung quanh.
Sống ở nơi đẹp đẽ này là người như thế nào nhỉ?
Linh Tố say sưa chiêm ngưỡng cảnh đẹp, đi gần một tiếng mới tìm thấy dinh thự Bạch gia.
Trên bức tường đá xanh bị phủ lấp bởi những dây thường xuân, treo một tấm biển, có khắc một chữ “Bạch” giản đơn. Trong vườn cây cối um tùm, liễu rủ phất phơ, chỉ nhìn thấy một góc mái hiên của căn nhà.
Linh Tố đứng trước cổng, đột nhiên có chút do dự, cô đường đột chạy đến trước cổng nhà người ta, chẳng lẽ mở miệng nói luôn: “Được sự ủy thác của người thân đã mất nhiều năm nay của các vị, tôi đến đây để tìm một người có thể giúp cô ấy siêu thoát.”
Nói không chừng người ta sẽ lập tức gọi điện báo cảnh sát.
Đột nhiên trong sân vang lên tiếng động, có người đang kích động gào thét: “Là con bé! Con bé về rồi! Lâm Lang về rồi!”
Linh Tố thấy rất kì quái.
Trong sân vang lên một tràng huyên náo, một người đàn bà mặc áo ngủ vội vàng lao ra, vài người khác chạy theo sau bà. Nhìn thấy Linh Tố đứng ngoài cửa, người đàn bà mặt mày biến sắc, lao đến dùng hết sức đẩy cửa ra, sau đó dang rộng hai tay, ôm chặt Linh Tố vào lòng.
Linh Tố thất kinh, sững sờ đứng yên.
Người đàn bà kêu lên thảm thiết: “Lâm Lang con ơi, cuối cùng con cũng về rồi? Con bỏ đi ba năm nay, sao bây giờ mới chịu quay về thăm mẹ?”
Dứt lời, người đàn bà liền khóc rống lên.
Linh Tố nghĩ một chút, đã lập tức hiểu ra vấn đề, rõ ràng người đàn bà này đã coi cô là Lâm Lang. Trong lòng cô dấy lên một iềm thương xót, cô không nói gì, cũng không đẩy người đàn bà ra, chỉ giơ một tay, khẽ đặt lên vai đối phương, dịu dàng vỗ lưng bà ấy.
Cái vỗ lưng nhìn có vẻ rất bình thường đó tựa như có ma lực, người đàn bà đột nhiên cảm thấy những khổ đau, bi thương, phiền muộn và hối hận tích tụ trong một thời gian dài trong chớp mắt đã lặng xuống, tâm trạng bà dần bình ổn trở lại.
Lúc này bà mới chậm rãi buông Linh Tố ra. Nhìn kĩ mới thấy cô bé trước mặt hoàn toàn xa lạ, nhất thời bà sững người không biết nói gì.
Linh Tố hỏi: “Xin hỏi dì có phải là bà Bạch không ạ?”
Bà Bạch gật đầu, “Cháu là?”
Linh Tố trong lòng đã có kế sách, nói: “Cháu tên là Thẩm Linh Tố, cháu…”
Bà Bạch đột ngột cắt ngang lời cô: “Đan Mai này, đã lâu lắm rồi cháu không đến chơi nhà chúng ta đấy. Bố cháu vẫn khỏe chứ?”
Linh Tố lại ngẩn người. Đan Mai là ai chứ?
Lúc này một cô gái trẻ vội vàng chạy đến bên bà Bạch, túm lấy cánh tay bà, nói: “Dì à, sao dì lại chạy ra đây thế này. Thím Lý, các người trông nom dì ấy kiểu gì vậy?”
Người đàn bà trung niên bị trách móc một câu thì sợ run người, vội thanh minh: “Không phải đâu ạ! Phu nhân tự dưng tỉnh dậy, nói là cô hai về rồi, chạy một mạch ra đây. Chúng tôi không kịp cản lại.”
Bà Bạch kéo tay cô gái trẻ, chỉ về phía Linh Tố, nói: “Bội Hoa, con xem này, là Vân Anh đó, nó đến rủ các con đi học đó.”
Lúc này cô gái trẻ mới quay đầu, nhìn về phía Linh Tố đang đứng bên cạnh. Cô gái trẻ này hơn hai mươi tuổi, cao ráo nhã nhặn, xinh đẹp tuyệt mỹ, chỉ có điều ánh mắt lạnh lẽo quá, cô ta khẽ lướt mắt qua, Linh Tố liền cảm thấy có chút căng thẳng.
Cô ta nhìn bộ đồng phục ngay ngắn của Linh Tố, lạnh lùng khách sáo hỏi: “Chắc em đến xin quyên góp phải không?”
Những lời Linh Tố chuẩn bị từ trước bỗng tắc nghẽn trong họng .
Còn cô gái kia nghiễm nhiên coi sự im lặng của cô là một sự khẳng định, vì thế giọng nói mềm mỏng hơn chút: “Vậy thì mời em vào nhà trước đã.” Sau đó tự mình dìu bà Bạch vào nhà.
Linh Tố thấy tình thế đã thay đổi, đành phải bước theo sau bọn họ, vào nhà đã rồi tính tiếp.
Biệt thự Bạch gia chiếm diện tích lớn, phong cách phóng khoáng, phòng khách rộng rãi sáng sủa, trang trí nội thất sang trọng trang nhã như ảnh mẫu trên tạp chí. Đằng sau cánh cửa kính rộng lớn là rừng phong bạt ngàn. Trong phòng đốt nhang, mùi hương thoang thoảng trải khắp không gian.
Ngôi nhà này sang trọng hơn nhà của Hứa Minh Chính nhiều. Linh Tố cúi đầu là có thể nhìn thấy bóng mình trên nền nhà sạch bóng.
Cô gái kia đưa bà Bạch vào nhà bếp, kiên nhẫn dịu dàng khuyên bà: “Dì ơi, mau uống hết thuốc đi nào.”
Bà Bạch quay đầu đi: “Không uống. Ta không bị bệnh!”
Cô gái rất chán nản nói, “Dì à, ngoan nào, thuốc này bác sĩ kê đơn cho dì mà.”
Bà Bạch xoay người đi, nhất định không chịu uống viên thuốc đặt kề miệng, đột nhiên hét lên: “Ta không uống! Ta không bị bệnh! Các ngươi muốn hại ta!”
Cô gái mệt mỏi đặt viên thuốc xuống, ngồi thừ xuống ghế, những dòng nước mắt buồn bã lăn dài trên má. Đột nhiên cô ta tức mình cầm viên thuốc lên nhét vào miệng mình, uống một ngụm nước nuốt thẳng vào bụng.
Thím Lý s


Polaroid