Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Ngại Gì Lên Giường

Ngại Gì Lên Giường

Tác giả: Lưu Tam Tam

Ngày cập nhật: 04:15 22/12/2015

Lượt xem: 1341711

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1711 lượt.

gặp nhau liền yêu nhau, cũng đã trải qua rất nhiều chuyện. Cuối cùng để thoát khỏi những ngăn cản của hai bên gia đình nên hai người đã đến đây sống, ở đây mở một quán ăn. Ở đây vừa có thể ăn món thịt bò bít tết chánh tông đúng theo tiêu chuẩn Sharon, cũng có thể nếm được món canh cá Tống Tẩu ngon nhất, Mạch Thần có nói với anh một câu tiếng Trung sức sẹo, anh ta nói, cái thế giới này không có gì là giới hạn cả, chỉ cần là thật, là có thể. Cho nên đặt tên phòng ăn là True."
Đào Duy Hiên dừng lại một chút, nhẹ nhàng lấy tay của mình đặt lên bàn tay lạnh lẽo của Hứa Tử Ngư mà nói :"Cho nên Tiểu Ngư àh, em cũng không cần phải để ý đến sự chênh lệch gì cả, chỉ cần em cảm thấy có thể, và có thể."
Lỗ mũi của Hứa Tử Ngư có chút cay, cô không nghĩ tới Đào Duy Hiên đã sớm nhìn thấu sự e ngại trong lòng của cô. Nhưng thật đáng tiếc, tình hình hiện tại đã hoàn toàn thay đổi rồi. . . . . .






Không cần cậu bận tâm . . .
Tiểu Lục đích thân bưng món thứ nhất là Long Tĩnh Hà Nhi ra, Hứa Tử Ngư nhân cơ hội đó rụt tay mình trở lại. Tiểu Lục thấy cô ở trước mặt người khác xấu hổ như vậy, nhìn Đào Duy Hiên chớp mắt vài cái mà nói :"Đây là món mà con gái thích ăn, tạm dùng đỡ nhé." Sau đó liền mỉm cười mà rời đi.
Đào Duy Hiên gắp một miếng tôm đã bóc sạch vỏ đặt vào trong cái chén nhỏ đặt trước mặt Hứa Tử Ngư, đồng thời nói :"Đói bụng chưa, nếm thử tay nghề của Tiểu Lục xem sao."
Hứa Tử Ngư gật đầu một cái, cũng gắp một miếng bỏ vào trong chén của Đào Duy Hiên, rồi nói :"Đừng cứ mãi lo cho em thôi, anh cũng ăn đi." Nhất thời trong lòng hai người đều có tâm sự riêng, nên cũng chỉ vùi đầu dùng bữa.
Mùi vị của gan ngỗng thơm ngát, gà đất đỏ xé phay rất ngon miệng, trứng cuộn tiên hương mỹ vị, thịt xào khô vào đến miệng là muốn tan đi, từng món từng món một lần lượt được bưng lên, lúc món Trung lúc món Tây hai dòng mỹ vị như hòa quyện vào nhau kích thích vị giác của thực khách, hai loại thức ăn ngon nhưng bản chất lại bất đồng, phối hợp với nhau một cách kỳ lạ, khiến cho thực khách không khỏi âm thầm mà khen ngon. Phong cách phối hợp món ăn mới mẻ như vậy thực khách dường như cũng quên mất đi sự bất đồng, chỉ lo chú tâm vào tận hưởng những món ăn ngon trước mặt này mà thôi.
Hắn ngẩng đầu nhìn Hứa Tử Ngư, không nói gì. Hai mắt giống như hai cái đầm sâu không thấy đáy, mang theo chút cồn nên trông có chút mờ mịt.
"Sao cậu lại ở đây?" Hứa Tử Ngư sau phút kinh hồn bạt vía, vỗ vỗ ngực ngơ ngác nhìn hắn.
"Anh ta là ai?" Tống Lương Thần chậm rãi mở miệng hỏi, trong giọng nói mang theo tia ghen tuông.
"Không cần cậu bận tâm." Hứa Tử Ngư vòng qua người của Tống Lương Thần đi về phía trước, sau đó trong nháy mắt cô lại bị hắn kéo lại lưng cô áp bên tường, hai tay chống ở hai bên người cô, lại một lần nữa trầm giọng hỏi :"Anh ta là ai?"
Giống như say giống như tỉnh, trong mắt mang theo một tia thư thái mà Hứa Tử Ngư chưa từng nhìn thấy qua, cô cảm thấy dường như mình sắp bị hắn đầu độc rồi, nhưng lại nghĩ tới chuyện trước đó. Sau đó cô ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào hắn, từng chữ từng câu mà nói :"Không, cần, cậu , bận tâm."
"Hứa Tử Ngư!" Gương mặt ngàn năm không thay đổi của Tống Lương Thần trong một giây tức giận đó liền tái đi, thời điểm hắn cho là mình sắp không nhịn được chuẩn bị nói ra những gì, thì cổ tay phải bị một người có sức nắm giữ lấy rồi.
Tuy Đào Duy Hiên xuống tay dùng sức, nhưng trên mặt lại vẫn nho nhã và lễ độ nói :"Vị tiên sinh này, nếu như cậu hỏi tôi, thì tôi xin trả lời, tôi là bạn trai của Hứa Tử Ngư, Đào Duy Hiên."
Sau đó hắn buông tay của Tống Lương Thần ra, Tống Lương Thần nhất thời ngây ngẩn cả người, mặc cho Hứa Tử Ngư đẩy tay phải của hắn ra, mà đi ra ngoài.
Đào Duy Hiên dắt tay của Hứa Tử Ngư đi, tay của hắn còn vuốt lấy giọt nước ở trên trán của cô :"Không sao chứ."
Hứa Tử Ngư trong lòng nhẹ nhàng thở dài, cũng không có rụt tay về. Cô quay đầu lại nhìn Tống Lương Thần nói :"Hắn là gì của tôi, thì liên quan gì đến cậu?"
Sau đó cô liền đi cùng Đào Duy Hiên.






Rốt cuộc cũng thành công làm người phụ nữ yếu đuối. . .
"Thật xin lỗi, mới vừa rồi em lại nói như vậy, hy vọng anh đừng để ý." Trở lại chỗ ngồi, sắc mặt của Hứa Tử Ngư không được tốt cho lắm.
"Cô bé ngốc, thật xin lỗi gì chứ, thật ra thì hôm nay anh muốn nói với em. . . . . ."
"Duy Hiên, lời nói vừa rồi, coi như em chưa nói qua." Hứa Tử Ngư cúi đầu, tay không ý thức nắm lấy cái khăn trải bàn, trong lòng rối loạn, giống như trống rỗng.
"Tiểu Ngư, làm bạn gái của anh có được hay không?" Đào Duy Hiên đi tới bên cạnh cô, quỳ một chân xuống, ngẩng đầu lên, đôi mắt dịu dàng như mang theo gió mát, cô sững sờ nhìn hắn, trong nháy mắt đó khiến cô nhớ lại hình bóng của người đó từ nhiều năm trước đã rời bỏ cô. Cách hắn nói chuyện với cô, vẻ mặt này, cùng sự dịu dàng này rất giống với người đó, cô giật mình, chính mình cũng cảm thấy ý nghĩ này của mình đối


The Soda Pop