
Tác giả: Nhất Ngột
Ngày cập nhật: 02:54 22/12/2015
Lượt xem: 1341752
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1752 lượt.
dẫn đến ký túc của Lận Khiêm, nhưng lần này cửa vẫn đóng.
Gấu trung đội trưởng lung túng nhìn Tống Mộ Thanh, gãi gãi cái đầu không có bao nhiêu tóc.
“Nếu không để em đi tìm đoàn trưởng?”
“Không cần, các anh cứ đi làm việc đi. Tôi đợi anh ấy ở đây cũng được.” Cô thông cảm nói.
“Chuyện này…… Không tốt lắm đâu. Nếu đoàn trưởng biết chúng em không chiêu đãi tốt với chị dâu, nhất định sẽ mắng chúng em.”
Gấu trung đội trưởng mặc dù ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng cũng nghĩ vậy. Đoàn trưởng cũng sẽ không mắng chửi người, anh chỉ sẽ nói “Đi, mười km! Không chạy xong không có cơm ăn.”, “Đi, năm tổ hít đất, không có làm hết thì đừng có đi ngủ”, “Đi, đi dọn nhà vệ sinh”……
Bạo quân a bạo quân!
“Chính là tôi khiến các anh phiền toái, anh ấy muốn mắng thì phải mắng tôi mới đúng!” Tống Mộ Thanh cười cười. Trong lúc đó trong lòng cô lại nghĩ, anh ta sao có thể mắng được, cảm tạ anh còn không kịp ấy chứ.
Lời này của cô rất có ý. Vừa chiều lòng của trung đội trưởng gấu, lại khiến cho bọn họ cảm thấy cô là một người hiểu lý lẽ. Đặc biệt là một câu tiếp theo, người khác nghe được lại càng hiểu nhầm mối quan hệ của bọn họ.
“Đúng rồi, gần đây trời nóng nực, các anh huấn luyện cực khổ, tôi hầm ít canh cách thủy mang tới.” Vừa nói cô vừa cầm hộp giữ nhiệt đưa lên.
Trung đội trưởng Gấu và Đỗ Tử Đằng cũng ngây ngẩn cả người. Trước cổng đã thấy chị dâu nhỏ xách theo hộp này, khi hắn muốn cầm giúp cũng không muốn, vốn tưởng rằng là muốn tự tay đưa cho đoàn trưởng, ai ngờ lại là cho bọn hắn.
Mặc dù không biết bên trong tột cùng là canh gì nhưng người ăn không quen cơm tập thể như Đỗ Tử Đằng nháy mặt một cái nhìn chằm chằm hộp giữ nhiệt rồi lập tức nuốt nước miếng ‘ực’ một cái. Bọn họ có mấy chục người, một người có thể không được nhiều nhưng cũng có thể được một hớp.
Thật mất mặt! Trung đội trưởng Gấu chỉ tiếc rèn sắt không thành thếp, gõ một cái vào ót của cậu ta.
“Trung đội trưởng, anh chê tay nghề của tôi không được tốt ư?” Tống Mộ Thanh nghiêng đầu hỏi.
“Không có, không có……” Trung đội trưởng xua tay liên tiếp nói “không có”.
“Hộp cũng có chút nặng, tôi xách nửa ngày rồi cũng mỏi tay.”
“Cám ơn chị dâu nhỏ.” Âm thanh của Đỗ Tử Đằng vang lên, vượt lên một bươc nhận lấy rồi ôm vào ngực của mình, cười đùa nói: “Trung đội trưởng, việc này để em làm thôi.”
Trung đội trưởng trừng mắt liếc cậu ta một cái, sờ sờ cái đầu trọc của mình, hướng Tống Mộ Thanh cười hì hì.
“Vậy……Đa tạ chị dâu nhỏ.”
“Không cần cám ơn, các anh nhanh lên. Mau đi đi!” Tống Mộ Thanh khoát tay, ngược lại có chút lung túng.
Thật ra đây là cô chuẩn bị cho Lận Khiêm, sợ sức ăn của anh lớn nên để vào hộp giũ nhiệt lớn nhất. Sau khi tới noi này cô tạm thời đổi chủ ý.
Nếu làm như vậy, anh so với tảng đá còn cứng rắn hơn, luốn làm anh vui có khi lại thành ngược lại, chỉ làm cho anh thêm chán ghét mà thôi. Không bằng làm vui lòng người bên cạnh anh, để cho bọn họ đều ủng hộ cô, giúp cô theo dõi anh, thời thời khắc khắc đều nhớ tới ở bên cạnh anh có cô là được.
Cô tựa vai vào lan can, mặt cười hả hê. Cười khúc khích mấy tiếng, không phát hiện ra có mấy binh lính đi qua tò mò nhìn mình.
Nhưng đứng ở trước cửa chờ một giờ, Tống Mộ Thanh bắt đầu cười không được. Đã qua lâu như vậy, Lận Khiêm khẳng định đã biết cô đang đợi ở đây. Cho nên anh như vậy là cố ý không xuất hiện, là khiến cho cô thức thời, sớm rời đi không dây dưa anh nữa.
Tống Mộ Thanh cắn răng dậm chân, cô cố tình không để anh như ý.
Chặn nguời hỏi rõ phòng làm việc của anh, cô liền xông thẳng tới đó. Nhưng ở trong phòng ngay cả một bóng người cũng không thấy. Giày vò cả một buổi cho đến trưa, nơi xa từng đội từng đội vừa hát quân ca vừa tiến về phía phòng ăn.
Tống Mộ Thanh đột nhiên nở nụ cười giảo hoạt rồi đi theo về phía bọn họ.
Tống Mộ Thanh đi loạn xì ngầu trước mặt mọi người trong quảng trường, lấy được không ít ánh mắt bất mãn nhìn cô.
Tò mò vì tất cả đều là nam ở lâu trong bộ đôi, ở đâu ra một người con gái xinh xắn? Bất mãn vì cho là cô coi việc đến nơi này như là đi chơi, đi dạo siêu thị một vòng.
Cô bị nhìn đến nóng mặt nhưng vẫn giả bộ không phát hiện ra, đi theo phía sau một quân nhân.
Rẽ qua nhiều khúc quanh, đến cửa, Tống Mộ Thanh đột nhieenys thức được chính mình hành động quá mức kích động, lập tức dừng chân lại.
Nhìn thấy Lận Khiêm thì nói gì đây? Hỏi anh tại sao biết rõ cô tới còn khiến cô ngồi chờ cả canh giờ? Chuyện này còn phải hỏi sao, người ta đương nhiên là không vui khi thấy cô! Đã như vậy cô lại càng thấy buồn bực trong lòng, hơi thở cũng khó chịu.
Lận Khiêm hừ một tiếng, “tú tài gặp quan binh, có lý nhưng không nói được”. Muốn đem chuyện kia nói rõ ràng, ba ngày ba đêm cũng không xong. Anh mặc kệ bọn họ, trực tiếp đi ra cửa.
“Đoàn trưởng anh đừng gấp gáp, chị dâu chờ gặp anh, không có đi nhanh như vậy đâu.”
Tống Mộ Thanh ở bên ngoài nghe được động tĩnh ở bên trong, vừa ngẩng lên đã thấy Lận Khiêm mặt lạnh như băng