
Tác giả: Lâm Hiểu Quân
Ngày cập nhật: 03:25 22/12/2015
Lượt xem: 134774
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/774 lượt.
có đề cập đến chuyện cô biết rõ công ty của anh suy yếu. "Sinh người khác tức đồng thời cũng là làm cho mình bị khinh bỉ, không cần thống khổ như vậy sống qua ngày."
"Nhìn cô không có thông minh như vậy. Chương Câu không muốn phụ lòng tốt của cô, vì vậy anh cầm lấy bát canh đậu đỏ kia, và mở nắp, lập tức một cỗ hương thơm ngào ngạt của đậu đỏ xông vào mũi.
Anh không có cự tuyệt canh đậu đỏ của cô làm cho Bành Tiểu Mạn cảm thấy hài lòng, quả nhiên là chỉ cần đối tốt với người ta, đối phương là có thể cảm nhận được luồng thiện chí.
"Tối hôm qua tôi lên mạng xem một số truyện cười, anh có muốn nghe hay không?" Sau đó nét mặt của cô hưng phấn, đồng thời lập tức đi qua mép chỗ ngồi bàn làm việc của anh, dường như có nhiều quen thuộc cùng nhau.
Chương Câu nên ngăn cản cô, nên khiển trách cô, nhưng anh lại không có, anh chỉ là vừa uống canh đậu đỏ vừa nhìn cô, muốn nghe một chút cô sẽ nói ra truyện cười gì.
"Nói cho tôi biết......" Cô một bộ đang hỏi đố vẻ mặt của anh. "Mẹ của gạo là ai a?"
"Gạo" anh trầm ngâm xuống. "『Gạo』mà ngày thường chúng ta ăn?"
"Đúng! Chính là『gạo』, mẹ của nó là ai?"
Chương Câu lắc đầu, không muốn trả lời tùy tiện.
"Tôi biết anh đoán không được!" Vẻ mặt của cô lập tức biểu lộ đắc ý. "Là『 Hoa』!"
"Hoa"
"Bởi vì hoa sinh gạo!" Cô mỉm cười trộm. "Hoa『sinh』gạo, cho nên hoa là mẹ của gạo."
Môi giật giật, nhưng Chương Câu không cười ra, bởi vì anh cũng còn đang uống canh đậu đỏ, không thể cười quá rõ ràng.
"Anh có biết lão công* của hoa là ai hay không?" Cô lại hỏi.
*Lão công: nghĩa là chồng ý, thay vì dùng “chồng của hoa” thì ta lại thấy dùng “lão công của hoa” nghe nó hay hơn, nên để nguyên vậy, mọi người thông cảm nhé, hehe.
"Lão công của hoa?" Chương Câu chưa từng có nghĩ tới "Hoa" lại có lão công, tất nhiên anh đã từng trải qua khóa sinh học, biết rõ cấu trúc của hoa, nhưng hoa cũng có lão công sức tưởng tượng của người trẻ tuổi thời đại ngày nay thật sự là làm cho người ta rất ấn tượng, làm người ta bái phục cũng làm cho người ta dở khóc dở cười. "Tôi không biết!"
"Liền biết nhất định là anh không biết!" Ánh mắt của Bành Tiểu Mạn 『thông cảm』. "Lão công của hoa là『Biển』!”
"Biển"
"Anh chưa từng nghe qua bài hát『Hoa trên biển』sao"
"Hoa trên biển" Trí nhớ của anh thật sự là không có gì, nhưng chỉ là nghĩ đến biển "Trên" biển, anh liền thả lỏng cả người bật cười, may mà canh đậu đỏ trong miệng đã nuốt vào trong cổ họng, bằng không...... Rất có thể anh sẽ thất thố. "Thật thua thiệt có người nghĩ ra thứ này!"
"Anh cười rồi......" Bành Tiểu Mạn biểu hiện một mình "Được một phần".
"Cười là tốt!"
"Vậy anh có thể lên mạng xem, còn có rất nhiều truyện cười sẽ làm cho anh cười vỡ bụng!" Cô đề nghị anh.
"Cô nghĩ rằng tôi rãnh rỗi như vậy" thu lại nụ cười trên mặt, anh phát hiện mình thật là "Không đúng mực", vì vậy uống canh đậu đỏ nhanh hơn, chỉ cần uống xong canh đậu đỏ, hẳn là cô sẽ đi.
"Con gián sợ nhất cái gì?" Đột nhiên cô lại hỏi anh, toàn bộ cơ thể nghiêng về phía của anh, đến rất gần với anh.
"Diệt côn trùng a" Anh không xác định nói.
"Ngốc! Là dép!"
"Dép" thật đúng là anh không có cách nào liên tưởng đến làm việc này.
"Vô ích, chờ anh đi lấy được thuốc diệt côn trùng, con gián cũng không biết trốn vậy, đương nhiên là dép dưới chân mình nhanh nhất, tiện nhất, thực tế nhất, cuối cùng còn phải có lá gan, phải nhanh, tàn nhẫn, chuẩn, nói về thuốc diệt côn trùng......" Cô lắc đầu. "Một chút cũng không buồn cười!"
"Là không buồn cười!" Anh trầm thấp một câu.
"Còn có——" Cô càng nói càng phấn khởi.
"Katrina." Đột nhiên anh dùng tên tiếng Anh của cô gọi cô. "Tôi biết bây giờ là thời gian nghỉ ngơi giữa trưa, có lẽ cô rất nhàn, nhưng tôi thì không, biết nói bây giờ là thời gian nghỉ ngơi giữa trưa, có lẽ cô rất nhàn, nhưng tôi thì không, cho nên nếu như truyện cười của cô nói xong rồi, tôi còn có rất nhiều chuyện phải làm."
Nhảy xuống bàn làm việc của anh, đương nhiên là Bành Tiểu Mạn biết rõ anh đang đuổi cô đi ra ngoài, việc này ngừng cũng thật thực tế, canh đậu đỏ vừa uống hết liền trở mặt, nhưng cô vẫn không có ý kiến hướng về phía cửa chính phòng làm việc của anh đi.
"Chương Câu nhìn bóng lưng của cô, ngay cả bóng lưng của cô cũng là hấp dẫn người như thế, eo là eo, chân là chân, trời! Anh nghĩ đến đó.
"Một lần!" Rõ ràng cô đã mở cửa để đi ra ngoài, nhưng là lập tức lại ló đầu vào gọi anh.
"Một lần gì?" Ánh mắt của anh cảnh giác.
"Anh cười một lần rồi!"
"Anh rất vô vị! Tôi đang tính số lần anh cười"
"Tính toán rất tốt!" Cô biểu lộ một cái giễu cợt, từ đầu tới cuối không có sợ qua anh. "Bởi vì anh cười không nhiều lắm!"
"Đi ra ngoài!" Vẻ mặt của anh không chút thay đổi phân phó.
"Lần sau nói cho anh biết『chim nhỏ』sợ cái gì!" Nói xong cô khép cửa, tiếng cười vang vọng ở bên ngoài cửa văn phòng.
Đột nhiên rất muốn gọi Bành Tiểu Mạn trở lại, anh muốn biết "Chim nhỏ" rốt cuộc là sợ cái gì, bởi vì giọng điệu kia của cô ấy, ý cười kia, rõ ràng là...... Rất buồn cười, nhưng mà Chương Câu