XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Ngọt Ngào Đùa Tình

Ngọt Ngào Đùa Tình

Tác giả: Lâm Hiểu Quân

Ngày cập nhật: 03:25 22/12/2015

Lượt xem: 134727

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/727 lượt.

on cùng đi uống rượu, con uống say bí tỉ, thiếu chút nữa thì......" Bành Tiểu Mạn bắt đầu nói lảng sang chuyện khác.
(*) Tam tâm lưỡng ý: đứng núi này trông núi nọ, không chuyên tâm.
"Con có thể lớn lên một chút hay không, đừng tùy hứng như vậy nữa, Cát Liệt cũng thiệt là!" Mà Bành Giai Du cũng thực sự bị chuyển sự chú ý. "Lớn hơn con mười tuổi hẳn là lý trí hơn con, hẳn là càng phải vững vàng hiểu biết hơn con, về sau con không được tiếp tục uống như thế nữa."
"Con...... phải chào từ biệt."
"Một cuộc điện thoại là được rồi."
"Còn có...... những đồng nghiệp khác."
"Tiểu Man, con sẽ không nói với mẹ, con không trở về New York chứ?" Thực ra thì Bành Giai Du lo lắng chính là điểm này, mà giờ khắc này bà cũng bắt đầu lo lắng không ngừng.
"Con sẽ trở về." Cô phiền não không dứt.
Không muốn ép con gái, bà chú ý tới tâm tình bất an cùng khó mà dứt bỏ kia của cô, huống chi chính bà cũng không phải là không có trải qua tuổi trẻ.
"Được rồi, mẹ sẽ đợi thêm vài ngày, tiện thể gặp gỡ bạn bè cũ cùng thân thích." Làm mẹ rốt cuộc lui một bước.
"Mẹ, cám ơn mẹ!"
"Nếu như con không muốn trở về, mẹ có thể cưỡng ép áp giải con trở về sao?"
"Con sẽ trở về a."
"Được rồi."
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
Cả ngày Chương Câu đều ở bên ngoài cùng người phụ trách của tập đoàn tài chính khác bàn bạc về công việc mua bán gia sản, anh định bán đi phương diện truyền thông và hãng khoa học kỹ thuật cho phía bên kia, nếu như đàm phán được thành công, ít nhất anh sẽ có 2 - 3 tỷ vào doanh thu, trước mắt mục tiêu quan trọng nhất của anh chính là tiếp tục giảm bớt thiệt hại.
Trở lại phòng làm việc của mình đã gần mười giờ đêm, ngày hôm nay anh vẫn tìm không được cơ hội gọi điện thoại cho Bành Tiểu Mạn, mặc dù anh rất nhớ cô ấy, nhưng là cố ép mình lấy công việc làm trọng. Lúc anh ngồi xuống ổn định, lập tức bấm máy điện thoại ở văn phòng cho Bành Tiểu Mạn, đoán rằng nói không chừng cô vẫn còn ở đây.
Nhưng điện thoại vẫn không có thông, bóng dáng của cô đã xuất hiện tại cửa phòng làm việc của anh, anh lập tức cúp điện thoại.
"Quả nhiên cô ở đây!" Anh hưng phấn nói.
"Có muốn theo tôi đi ăn một chút gì hay không?" Cô thấp giọng hỏi, nhưng là vẻ mặt buồn rầu thê thảm.
"Không có tệ như vậy chứ?" Anh trực giác nói.
"Tôi không biết tâm tình của anh cùng tâm tình của tôi có giống nhau hay không, không biết góc độ nhìn sự việc của anh cùng góc độ nhìn sự việc của tôi có giống nhau hay không?" Cô có vẻ giống như là vè đọc nhịu.
"Cô thực sự muốn ăn gì đó sao?" Ý thức được chuyện nghiêm trọng, Chương Câu hỏi thẳng.
"Không muốn!"
"Vậy hà tất phải đi ra ngoài, có chuyện gì có thể nói ở đây là được rồi."
Vì vậy cô đi vào, nhưng không có đi về phía bàn làm việc của của anh, ngược lại đi tới phía trước bức tranh treo ở trong văn phòng làm việc của anh, dường như cô là một nhà giám định và ngắm nghía, giống như là đang chuyên tâm nhìn bức họa kia.
Chương Câu đứng dậy, anh vốn không có quá lo lắng, lúc này cũng bị nhiễm ủ rũ thậm chí là...... tuyệt vọng của cô. Anh đi tới bên cạnh người của cô, cùng cô cùng nhau đứng ở trước bức hình, cùng nhau thưởng thức.
Bành Tiểu Mạn vốn là thở dài, "New York có rất nhiều phòng trưng bày nghệ thuật cùng viện bảo tàng cỡ nhỏ."
"Tôi biết, tôi đã từng đến New York không dưới 6 - 7 lần."
"New York là một thành phố mê người......" Cô nói thêm.
"Tôi đồng ý."
"Tôi phải trở về." Cô nói ra khỏi miệng.
Chương Câu không có nhảy dựng lên, cũng không có phản ứng quá kịch liệt, đây cũng là chuyện trong dự trù, anh cùng cô ấy biết rõ sớm muộn gì cô cũng sẽ trở về New York, chẳng qua là giờ phút này thực sự đến thì anh cùng cô ấy vì sao lại cảm thấy khó chịu như vậy, sầu não như vậy.
"Rất nhanh sao?" Anh qua lo nói.
"Mẹ của tôi không muốn cùng cha của tôi xa nhau quá lâu." Cô nói, "Tôi phải trở về cùng với mẹ của tôi."
"Nhất định?"
"Ý của anh là gì?" Cô hỏi lại anh.
"Tôi là nói, cô nhất định phải quay về New York sao?" Anh vuốt vuốt sau gáy của mình, vẻ mặt có vẻ có chút tức giận. "Tính tự chủ của cô không phải là rất mạnh mẽ sao? Cô vốn là luôn muốn làm gì thì làm? Nếu như cô không muốn trở về, tôi tin là cho dù một đội quân đến cũng không mang cô đi được!"
Nói là nói như vậy, nhưng——
"Chương Câu, vậy anh cho rằng tôi làm thế nào nói với mẹ của tôi?" Cô không nhịn được cũng nổi giận, "Tôi ở Đài Loan có công việc tốt, tiền lương là『2,5 vạn 』, biểu hiện tốt còn có thể sẽ điều chỉnh lương?"
"Không phải tôi muốn cô nói như vậy." Anh trừng mắt nhìn cô.
"Vậy cô bảo tôi nên nói như thế nào!" Cô hướng về phía của anh thét lên.
"Tiểu Mạn, chẳng lẽ cô không thể nói...... Cô gặp phải một người trong lòng của cô, sau đó......"
"Sau đó tôi muốn ở lại Đài Loan, tôi muốn bỏ lại mọi thứ ở New York, muốn bỏ lại mẹ của tôi, cha của tôi, ở lại Đài Loan bắt đầu lại từ đầu?" Cô rất bất mãn cách nói của anh.
Chương Câu không nói.
"Anh rất ích kỷ!" Cô khàn gọng gào thét.
"Tiểu Mạn, vậy cô hy vọng tôi làm thế nào?" Anh chịu đựng cổ tức giận sắp b