
Tác giả: Vô Xứ Khả Đào
Ngày cập nhật: 03:52 22/12/2015
Lượt xem: 1341772
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1772 lượt.
ấy đấy, hắn chưa bao giờ nhẹ nhàng khoan khoái như vậy?” Bạc Cơ khẽ cười, thử nói, “Không bằng, chàng thành toàn cho bọn họ, tứ hôn cho hắn được không?”
Giang Tái Sơ nghiêng đầu, lạnh giá chợt lóe lên trong mắt rồi biến mất, giọng nói cũng bắt đầu nuông chiều: “A Man, đừng càn quấy.”
Mấy ngày tiếp theo, mỗi ngày Mạnh Lương đều đến mời Duy Tang đi tuần phòng (*). Duy Tang thật ra cũng chưa thật sự ra trận, cái gọi là “xin chỉ bảo”, bất quá là Mạnh Lương có chút khách khí, ngược lại phần nhiều là Duy Tang xin hắn chỉ bảo.
(*) tuần phòng: đi lòng vòng trong một khu vực để ngăn ngừa việc bất trắc
Các tướng quân của Hổ Báo Kỵ phần lớn là binh sĩ phóng khoáng, Duy Tang tuy là nữ tử, hành sự cũng rất hào phóng lỗi lạc nên chơi rất thân với mọi người. Một hôm đang dùng bữa trưa ở doanh trại, một binh sĩ truyền lệnh cầm một vò rượu tiến vào, cười hì hì nói: “Tướng quân, vò rượu này là các huynh đệ biếu tặng ngài.”
Cơm nước trong quân đội vốn nhạt nhẽo, Mạnh Lương mừng rỡ, một chưởng mở nắp vò rượu ra, đổ đầy ra chén, chia cho các tướng sĩ. Uống hơi nhiều rồi, hắn tới gần Duy Tang, hạ giọng: “Hàn cô nương, nàng chưa có hôn phối đúng không?”
Duy Tang uống qua loa hai chén, đôi mắt sáng rực, chỉ cười cười: “Vẫn chưa.”
Mạnh Lương vỗ bàn một cái: “Vậy nàng thấy ta thế nào?”
Duy Tang hơi có chút xấu hổ, không nghĩ tới các đồng liêu Hổ Báo Kỵ bên dưới đều nghe được rõ ràng. Bọn họ quăng hết chén rượu xuống, cười ầm lên: “Tướng quân đã mặt dày cầu xin như thế, cô nương đồng ý đi!”
Duy Tang cười gượng: “Tướng quân say rồi.”
“Ai nói ta say! Ta không có say!” Mạnh Lương chợt đứng lên, hung hăng trừng mắt nhìn nàng, “Ta còn nhận ra được nàng, nhận ra được… Thượng tướng quân!”
Lời còn chưa dứt, các quân sĩ Hổ Báo Kỵ trong doanh trướng quỳ xuống, Giang Tái Sơ mặc giáp đen, chậm rãi tiến vào, cười nói: “Trong trướng cũng thật náo nhiệt, đang nói chuyện gì vậy?”
“Thượng tướng quân, tướng quân của bọn tôi đang cầu hôn đấy.” Bởi vì đánh thắng thành Trường Phong, mọi người đều cao hứng, cũng lớn gan trả lời Giang Tái Sơ, “Nhưng Hàn cô nương không đồng ý.”
Cảnh Vân mấy ngày nay không gặp Hàn Duy Tang, thấy nàng gầy đi không ít, giữa tiếng ồn ào, nàng hơi đỏ mặt đứng đó, cúi đầu, giống như có chút thẹn thùng. Hắn hôm nay đi tuần phòng với Giang Tái Sơ, vốn là nên qua chỗ đại doanh của Liên Tú, chẳng qua là mới ra khỏi phủ, Thượng tướng quân có chút đăm chiêu nói: “Hổ Báo Kỵ hiện giờ đóng quân ở đâu?” Hắn lập tức hiểu ý, đi lấy ngựa rồi theo hắn qua đây, không nghĩ lại bắt gặp một màn phóng đãng như vậy.
Mạnh Lương uống rượu, lại bị các huynh đệ bên dưới đùa bỡn, dứt khoát quỳ xuống trước chủ soái, lớn tiếng nói: “Thượng tướng quân, ngày đó ở phủ Thanh Châu ta vừa ý Hàn cô nương. Khi đó cầu ngài ban cho, ngài không chịu, lão Mạnh ta cũng không nguỵên, còn phải cám ơn ngài.”
Giang Tái Sơ cười như không cười: “Vì sao?”
“Ngày đó ngài ban nàng cho ta, ta cũng giống như mấy lần ban thưởng trước, mang về phủ liền quên đi… nhưng bây giờ lại xem trọng như thế. Mạnh Lương xin Thượng tướng quân thành toàn, cho ta lấy Hàn cô nương làm vợ.”
“Mạnh tướng quân đứng lên trước đi, ngươi dù sao cũng phải hỏi ý người ta đã, kẻo Hàn cô nương không vui.” Cảnh Vân cười tiến lên trước, đá hắn một cước, nhưng ánh mắt lại lơ đãng lướt qua Giang Tái Sơ, âm thầm kinh động.
“Hàn cô nương, Mạnh Lương ta chỉ là một tên quê mùa, nhưng nếu cưới nàng, nhất định sẽ đối xử với nàng thật tốt!” Mạnh Lương đi tới trước mặt Duy Tang, trịnh trọng thi lễ, “Nàng đồng ý nhé?”
Nếu ta cưới nàng, nhất định sẽ đối xử với nàng thật tốt…
Duy Tang kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thẳng hắn, bỗng nhiên cảm thấy chóp mũi cay cay. Nàng nhẹ giọng hỏi: “Tướng quân đối đãi ta thế nào mới coi là tốt?”
“Ấy, nàng muốn làm gì, ta đều nghe theo ý nàng. Nàng không phải nữ tử tầm thường, lại khôn ngoan hơn ta, ta đều nghe theo lời nàng.”
Lời còn chưa dứt, bên dưới cười phá cả lên.
Giang Tái Sơ ngồi yên, tỉnh bơ nhìn cảnh tượng náo nhiệt này.
Duy Tang cũng không nhịn được mà bật cười, hai hàng lông mày cong cong: “Vậy chỗ của ngài có cần cơ thiếp không đấy?”
“Cũng không cần! Cũng không cần!” Mạnh Lương lớn tiếng nói, “Sau này Thượng tướng quân có ban cho, ta cũng đều không cần!”
Duy Tang khẽ xoay người, nhìn thẳng về chỗ Giang Tái Sơ đang ngồi, rồi sau đó quỳ xuống, nói nhỏ: “Thượng tướng quân cảm thấy thế nào?”
Nàng quỳ rạp trước mặt hắn như vậy, hắn có thể nhìn thấy chiếc gáy trắng ngần của nàng, và mái tóc dài như mây, chiếc eo thon nhỏ vừa đủ ôm chặt.
Dường như nhìn thấy tia lửa bắn ra, Giang Tái Sơ bỗng nhiên đứng lên, hai tròng mắt như hàn băng, đảo qua từng đám tướng sĩ trong trướng, cuối cùng dừng lại trên người Mạnh Lương, lạnh lùng nói: “Thành Trường Phong vừa phá, công sự chưa ổn định, đại quân ít ngày nữa còn Bắc phạt. Mạnh tướng quân, lúc này ngươi lại uống rượu vui đùa ầm ĩ trong quân doanh, có từng đặt tướng quân ở trong mắt?”
Mạnh Lương sợ hãi cả kinh, sống lưng nhất thời nổi lên một tầng mồ hôi lạnh, vội