Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Ngự Phồn Hoa

Ngự Phồn Hoa

Tác giả: Vô Xứ Khả Đào

Ngày cập nhật: 03:52 22/12/2015

Lượt xem: 1341769

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1769 lượt.

vàng quỳ xuống nói: “Mạnh Lương biết sai rồi.”
Giang Tái Sơ bước ra ngoài cửa, người hầu dẫn ngựa đến, hắn xoay người nhảy lên ngựa, chợt nghe Cảnh Vân chạy tới bên cạnh, “Thượng tướng quân, huynh không nên… giận chó đánh mèo với Mạnh tướng quân. Nếu huynh thật lòng muốn có nàng ta, vậy thì giữ lại đi.”
Giang Tái Sơ ghìm cương tuấn mã, theo bản năng bác bỏ: “Ta chưa từng…”
Chỉ là những lời này vẫn chưa nói xong, Cảnh Vân có chút đăm chiêu nói: “Tướng quân, huynh không thấy hành vi của nàng ta mấy ngày gần đây có chút kỳ lạ sao?”
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Giang yêu ai mọi người đều có thể tự nhận ra được… Bất quá dù sao cũng là cổ đại, hắn quyền cao chức trọng như vậy lại quá thân mật với sủng cơ trước mặt Duy Tang cũng là bình thường.






Đêm đến, tiếng vó ngựa trong trẻo như mưa rơi, các tướng quân mang theo thủ hạ bước vào phủ tướng quân. Nay chiếm thành đã hơn một tháng, triều đình phương bắc còn chưa có phản ứng gì, Thượng tướng quân hạ lệnh triệu tập các tướng lĩnh bố trí phòng thủ.
“Đều đến cả rồi sao?” Nhận lấy bội kiếm thân vệ đưa tới, Giang Tái Sơ thuận miệng hỏi.
“Mạnh tướng quân còn chưa tới.” Thân vệ do dự một lát, “Đã phái thân vệ đến, nói là chậm một chút.”
Trong lòng Giang Tái Sơ cảm thấy chút bất an: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Mạnh Lương không biết là ai đến nghị sự trễ thì nghiêm trị không tha sao?” Giang Tái Sơ lạnh lùng nói, “Đi, bắt hắn kéo qua đây cho ta!”
“Nàng ta… hình như là cầm lệnh bài của Hổ Báo Kỵ, đã đi rồi.” Cảnh Vân khổ sở nói, “Khó trách mấy ngày nay cố ý tiếp cận Mạnh Lương.”
Giang Tái Sơ lại cúi đầu, vẫn còn cười một tiếng, đang lúc ánh sáng đang tắt dần, hắn nói không nên lời.
“Cảnh Vân, đệ thay ta đóng giữ ở đây, mọi sự lấy làm trọng.”
“Tướng quân!” Cảnh Vân thở dài, can ngăn, “Hay là ta đi…”
Giang Tái Sơ chỉ phất tay, “Ta sẽ quay về ngay lập tức.”
Hắn càng thờ ơ như vậy, Cảnh Vân càng hoảng sợ, “Huynh có biết nàng ta đi đâu không?”
“Đi đâu?” Giang Tái Sơ cười nhẹ, “Tất nhiên là trở về chốn cũ.”
Cảnh Vân nhìn bóng lưng của hắn, vội vàng nói: “Ta đi gọi binh mã…”
Giang Tái Sơ phất tay: “Ta xuất phát liền, không cần kinh động bất kỳ kẻ nào.”
“Tướng quân, huynh sẽ giết nàng ta sao?” Cảnh Vân đứng tại chỗ, rốt cuộc vẫn nói, “Vẫn là giết đi, chấm dứt như vậy, đều là giải thoát đối với huynh và với cả nàng ta.”
Câu nói kia giống như một lời khẩn cầu, lệ khí vẫn phủ đầy trên gương mặt tuấn mỹ của Giang Tái Sơ như trước, hai hàng lông mày khẽ chau lại, lúc mở miệng đã mang theo âm thanh sát phạt: “Ta biết rồi.”
—–
Duy Tang ôm đầu gối ngồi giữa nơi núi trọi, không dám đốt lửa, chỉ có thể cuộn tròn thân, tựa vào bên cây mà ngủ.
Vào ban đêm, tuy là giữa hè, rốt cuộc vẫn có chút lạnh lẽo, muỗi lại nhiều, nàng ngủ một lát, lại lập tức bừng tỉnh, nhìn một mảnh tối đen trước mặt, cảm thấy cuối cũng cũng kiên định mấy phần.
Hôm trước nàng thừa dịp Mạnh Lương say rượu, lặng lẽ cầm lệnh bài đi.
Bỏ qua ước định, nàng cầm lệnh bài đưa cho Vị Hi, bảo nàng ta cưỡi ngựa đi về phía tây, còn mình thì trăm cay nghìn đắng theo vết nứt trên Độc Tú Phong đi ra ngoài, đi hướng nam trước, rồi rẽ sang hướng tây.
Có lẽ Giang Tái Sơ cũng sẽ nghĩ như vậy.
Nàng dụi mắt, lấy bánh nướng áp chảo trong bọc quần áo ra, bẻ một nửa, đặt ở trong miệng chậm rãi cắn. Bánh nướng áp chảo chắc là do để lâu, cảm giác vừa khô vừa ráp, nàng lại đi đến bờ sông, vốc tay xuống nước, uống vài hớp.
Nước sông lẳng lặng phản chiếu một mảnh hỗn độn trên người nàng, nàng đi không ngủ mấy ngày nay, hai chân hiện tại vừa mỏi vừa đau, nhưng Duy Tang ngồi xuống, nói với mình không thể dừng lại.
Nàng không xác định Giang Tái Sơ sau khi biết mình bỏ trốn có giận dữ hay không, có lẽ… Nàng chẳng qua là quá lo lắng, dù sao hiện tại đối với hắn, nàng đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi.
Trừ khi, trừ khi… Hắn không bỏ được, là muốn mình phải chết.
Ở xa bỗng nhiên nổi lên tiếng chim cú, thảm thiết như muốn xé rách bầu trời đêm yên tĩnh.
Duy Tang bỗng nhiên ngồi dậy, đáy lòng cũng nặng trĩu.
Tín hiệu này, đồng bạn ở dưới chân núi nói cho nàng biết, Giang Tái Sơ… đã bắt đầu truy lùng. Nàng phải nhanh chóng chạy xuống chân núi, chuẩn bị ngựa, thúc ngựa thoát khỏi đây.
Duy Tang không dám dừng lại, cắn răng đứng lên, ngẩng đầu nhìn những ngôi sao lờ mờ trên bầu trời, miễn cưỡng xác định hướng đi.
Tuy rằng đã sớm dự đoán được con đường này không dễ đi, nhưng vì đi vội vội vàng vàng, nàng chỉ chuẩn bị một ít thức ăn, nay giày vải đã rách nát, nhưng cũng chỉ có thể dùng vải bố đơn giản buộc lại, bước thấp bước cao tiếp tục đi về phía trước.
Con đường núi này hiếm có người qua lại, cũng không thể gọi là đường mòn, bụi gai đá vụn khắp nơi, thỉnh thoảng đâm vào lòng bàn chân, nàng lại giống như không cảm thấy… Cảm giác sợ hãi khi có người đuổi theo phía sau thúc giục nàng dùng hết chút sức lực cuối cùng tiến về phía trước.
Lại đi qua hai mỏm núi, hẳn là đã ra khỏi vùng núi của thành Tr


Old school Easter eggs.