
Tác giả: Minh Tinh
Ngày cập nhật: 03:39 22/12/2015
Lượt xem: 134759
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/759 lượt.
ỡ lấy cô, trong miệng ngậm nửa điếu thuốc, kinh ngạc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang dán lên lồng ngực anh.
Hô hấp của cô đều đều, ánh đèn bên ngoài xuyên qua cửa kính xe, chiếu lên ngũ quan cô vô cùng rõ ràng.
Nhiêu Triết thuận tay ném tàn thuốc ra ngoài, giơ ngón trỏ thon dài, không tự chủ được nhẹ nhàng miêu tả hình dáng củacô.
Da thịt của phụ nữ non, mềm tựa như trứng gà bóc, cảm giác trơn mềm mà đàn ông không cách nào so sánh được.
Ngón tay của anh làm cho cô ngứa, cô hừ nhẹ mấy tiếng, không nhịn được đẩy tay của anh ra, tìm tư thế thoải mái hơn, tiếp tục ngủ.
Nhiêu Triết bật cười, giơ ngón tay cứng ngắc, có chút luống cuống.
Nếu như cả buổi tối cô đều ngủ ở trong lòng mình, nhất định tự chủ của anh sẽ bởi vì sự cựa quậy vô ý thức của cô mà sụp đổ.
Tuy nói anh từng thay đổi bạn gái, nhưng anh cũng không phải là loại đàn ông lỗ mãng, chỉ là anh không nghĩ mình có thể tự chủ đượcvới gương mặt trước mắt này.
Nhiêu Triết thở dài, rón rén cầm lên điện thoại di động đặt ở trong xe, nhanh chóng bấm một dãy số, qua thật lâu, từ trong điện thoại mới truyền đến một giọng nói lười biếng không vui.
"Cái tên bệnh thần kinh nào trễ như thế còn gọi điện thoại quấy rầy? Ba mẹ mi không có dạy mi nửa đêm đừng gọi điện thoại loạn sao? Đừng cầm điện thoại làm xằng làm bậy!"
Lên tiếng oán trách không ai khác, chính là phụ tá vạn năng của Nhiêu Triết, Mạc Hàn Vũ.
Lúc này trời đã rạng sáng, anh ta đang ôm gối ôm cực lớn mơ một giấc mơ đẹp.
Nhiêu Triết lạnh lùng hừ một tiếng, giọng nói đơn giản có lực: "Tôi là ông chủ của anh, lập tức rời giường!"
Người đầu bên kia mơ mơ màng màng, lầu bầu một hồi, mới giựt mình kêu: "Ông chủ, anh mất ngủ sao? Thời gian này gọi điện thoại cho tôi thật sự là quá không bình thường, tôi biết rõ ông chủ bởi vì chuyện Thượng Quan tiểu thư ăn không ngon ngủ không yên, cho dù anh nghĩ tìm người nói chuyện phiếm giải buồn cũng không thể. . . . . ."
"Câm miệng, cho anh 20\', mang theo xăng tới ngay nghĩa trang."
"20\' đi đến nghĩa trang làm gì? Tại sao muốn mang . . . . ."
không chờ Mạc Hàn Vũ kêu gào xong, Nhiêu Triết đã vô cùng không khách khí ngắt cuộc gọi.
Nửa giờ sau, Mạc Hàn Vũ lái xe chậm rãi dừng ở trước xe Nhiêu Triết, mới vừa xuống xe, liền nhìn thấy Nhiêu Triết đang căm tức nhìn mình.
"20\', tôi cho anh hai mươi phút tới đây, anh lại chậm chạp như vậy!" Anh không vui khiển trách.
"Ách, thật xin lỗi . . . . . . Nhưng ông chủ nửa đêm canh ba muốn mua xăng lập tức, tôi nhất thời không tìm được, vòng thật lâu mới. . . . . ." nói được một nửa, bị Nhiêu Triết trừng, liền nuốt toàn bộ trở lại trong bụng, Mạc Hàn Vũ cảm thấy rất uất ức, nhưng sợ Nhiêu Triết tức giận lấy mình trút giận, nên không thể làm gì khác hơn là nói sang chuyện khác, "Tôi nói ông chủ a, anh hơn nửa đêm ngủ không được chạy đến nơi quỷ quái này làm gì? Lại nói nửa đêm là thời cơ tốt nhất để quỷ quái ẩn hiện , đây là nơi chẳng tốt lành gì, dù tâm trạng anh không tốt, tìm quầy rượu và hai mỹ nhân vóc người nóng bỏng chơi là tốt rồi, cần gì. . . . . ."
Anh đang nói, liền nhìn thấyNhiêu Triết cẩn thận ôm Kỷ Hinh Mi đang ngủ say từ trong xe đi ra.
Mạc Hàn Vũ nuốt nước miếng một cái, ngạc nhiên chỉ vào cô gái trong ngực anh.
"Ông chủ,anh. . . . . . Anh lại còn mang theo Kỷ tiểu thư?"
"Chìa khóa." Nhiêu Triết lạnh lùng ra lệnh, Mạc Hàn Vũ theo bản năng đưacái chìa khóa đưa cho anh, tự mình mở cửa xe của Mạc Hàn Vũ, bố trí cô ổn thỏa, lại đắp áo khoác của mình lên trên người cô.
Mạc Hàn Vũ giờ phút này còn chưa rõ đầu đuôi sự việc nên đi đằng sau anh không ngừng lảm nhảm.
"Ông chủ, dù anh cùng Kỷ tiểu thư hẹn hò, cũng phải tìm nơi ấm áp lãng mạn mới đúng, chứ đến nơi ở cho người chết như thế này sẽ dọa sợ cô nàng á!"
Nhiêu Triết đi tới ghế lái, không nhịn được trừng mắt nhìn anh ta, thuận tay ném chùm chìa khóa xe cho anh ta."Tôi lái xe anh đi trước, chờ anh đổ xăng đầy bình, trả xe lại cho tôi."
"Hả ..?" Mạc Hàn Vũ chụp cái chìa khóa, nghe vậy sững sờ.
Nhiêu Triết cười gằn, "Đừng quên phải lái cẩn thận, nếu chiếc xe tôi yêu thích có bất kỳ tổn thất gì, tôi hỏi tội anh!" nói xong, anh khởi động xe, nghênh ngang rời đi.
Mạc Hàn Vũ đứng tại chỗ sắp nổi khùng, theo bản năng bắt lấy chìa khóa xe ông chủ ném, lúc này mới hồi hồn kêu to, "Này, ông chủ, làm người không thể như vậy, nơi này là nghĩa trang không phải nhà hàng năm sao, tôi tốt bụng đưa xăng tới cho anh, anh không thể xấu xa để tôi một mình ở chỗ này. . . . . ."
Chạy theo mấy bước, nhưng xe đã đi một quãng xa, Mạc Hàn Vũ giận đến giơ chân, chỉ vào hướng Nhiêu Triết biến mất đem toàn bộ tổ tông anh ra thăm hỏi một lần.
" Nhiêu Triết đáng chết, bản thiếu gia lúc còn ở trường đã bị anh khi dễ, ra xã hội còn phải tạo điều kiện cho anh sai bảo, học trưởng chó má không có lương tâm, tôi làm trâu làm ngựa cho anh tổng cộng bảy năm, không có công lao cũng có khổ lao, anh cư nhiên lòng dạ độc ác với tôi lại không có tình không có nghĩa, khụ khụ. . . . . ." Mạc Hàn Vũ mắng đến cuối cùng, rất không có