
Gió Mang Ký Ức Thổi Thành Những Cánh Hoa
Tác giả: Minh Tinh
Ngày cập nhật: 03:39 22/12/2015
Lượt xem: 134757
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/757 lượt.
tiền đồ bị sặc nước miếng.
Anh phát hiện bốn phía vắng lạnh, ban đêm gió lạnh hiu hiu thổi, lá cây ở đằng xa còn phát ra tiếng xào xạc, âm trầm làm cho anh lạnh cả sống lưng.
Gương mặt tuấn tú của Mạc Hàn Vũ lộ ra vẻ thê thảm, lúc này mới bất đắc dĩ xốc lên thùng xăng bên cạnh bắt đầu đổ xăng. . . . . .
Thượng Quan Nhu bị tiếng chim hót ngoài cửa sổ đánh thức.
Khi tỉnh lại đã là chín giờ rưỡi sáng , cô cảm thấy giấc ngủ này khá dài cũng rất ngọt ngào, hơn nữa còn là giấc mơ thật dài.
cô nhớ tối hôm qua mưa rất lớn, cô và Nhiêu Triết đi đến nghĩa trang, anh muốn hôn cô, nhưng bị cô cự tuyệt, mặc dù anh rất tức giận vẫn không miễn cưỡng cô nữa.
Chuyện sau đó cô nhớ không rõ, hiện tại cô nằm trên giường lớn mềm mại , trên người còn đắp chăn. . . . . .
Là anh ôm cô trở về sao?
Ngơ ngác ngồi ở trên giường suy nghĩ nửa ngày cũng không có ấn tượng gì, nên cô quyết định buông tha cho việc này.
Rửa mặt xong bước ra ngoài cửa phòng, thấy Mạc Hàn Vũ đang nói chuyện với John ở phòng khách dưới lầu.
Thấy cô chậm rãi đi xuống dưới lầu, Mạc Hàn Vũ đang nói khí thế, bỗng nhiên cặp mắt sáng lên, nhiều chuyện chạy tới, "Kỷ tiểu thư còn nhớ tôi không?"
cô ở trong lòng làm cái mặt quỷ với anh, đừng nói nhớ, cô từ hồi nhỏ đã biết anh ta rồi.
"Mạc tiên sinh. . . . . ." cô phải giả bộ trả lời lạnh nhạt .
"Đừng gọi Mạc tiên sinh, gọi tôi Tiểu Mạc là được rồi." Anh cười mập mờ, ra vẻ huyền bí hướng về phía cô nháy mắt mấy cái, "cô và ông chủ của tôi đã bắt đầu hẹn hò rồi hả?"
"Hở?" Chuyện xảy ra lúc nào, sao cô không có một chút ấn tượng gì vậy?
"Hắc hắc, tối ngày hôm qua tôi đã tận mắt chứng kiến ." Mạc Hàn Vũ giơ tay lên lắc lắc chìa khóa xe, "Mặc dù tế bào lãng mạn của ông chủ không biết lúc nào trở nên thấp như vậy, nhưng thỉnh thoảng tới nghĩa trang ,chỗ đó ít người qua lại nên hẹn hò cũng không tồi, ít nhất không cần phải lo lắng lúc Kiss bị quấy rầy."
Sắc mặt Thượng Quan Nhu mất tự nhiên, anh ta rốt cuộc đang nói cái gì?
"Chẳng qua ông chủ chúng tôi thật là một người đàn ông không có lương tâm , tối hôm qua anh ấy được ôm hương ôn ngọc nhuyễn vào lòng, liền chê tôi là bóng đèn siêu cấp, độc ác để tôi lại nghĩa trang làm bạn với ma." Thừa dịp Nhiêu Triết không có ở đây, Mạc Hàn Vũ không nhịn được lén oán trách.
John không chịu nổi vỗ vỗ bờ vai của anh, thuận tay đoạt lấy chìa khóa xe trong tay anh, "Đây là thiếu gia kêu cậu trả lại , đưa xong cậu có thể đi."
"Tôi và Kỷ tiểu thư còn chưa có nói hết . . . . . ."
"Kỷ tiểu thư rất bận, không rảnh nghe cậu nói hươu nói vượn."
"Người nào nói hươu nói vượn? Tôi tận mắt thấy ông chủ ôm cô tối hôm qua, giống như ôm một búp bê pha lê dễ vỡ,dáng vẻ cẩn thận nói có bao nhiêu tình ý thì có bấy nhiêu tình ý, sợ cô lạnh nên đắp áo khoắc lên cho cô, này. . . . . . Này! Ông đừng có đẩy tôi, tôi còn chưa nói xong đâu, này. . . . . ."
John đuổi Mạc Hàn Vũ ra ngoài.
Quay đầu lại, ông bất đắc dĩ nhìn gương mặtThượng Quan Nhu đỏ ửng, "Thằng nhóc kia nói điên nói khùng, cũng không có một câu nghiêm túc."
Thượng Quan Nhu yên lặng gật đầu một cái, trong lòng rất lạ, giống như cuộn len bị chú mèo làm cho rối tung lên vậy, nghĩ cả buổi cũng không phát hiện ra được dấu vết gì .
Muốn tạm thời thoát khỏi suy nghĩ hỗn loạn, nói sang chuyện khác, nhưng lời nói ra lại liên quan tới Nhiêu Triết, cô theo bản năng hỏi hành tung của Nhiêu Triết, John mang ánh mắt trêu chọc nhìn cô, mới nói cho cô biết Nhiêu Triết chưa ăn sáng, đãvội vội vàng vàng đi làm.
Vốn định hỏi tiếp John, ngày hôm qua tại sao anh giống như nổi điên, lại đột nhiên thấy thân phận mình bây giờ không có tư cách hỏi tới chuyện riêng của anh, nên cuối cùng cũng không có hỏi.
Nhưng cô không biết một điều là không ai có thể cho cô đáp án như mong muốn ——
Hôm nay lúc tan học, chú Lý lái xe đến muộn 20\', biết cô đợi ở cửa trường học đã lâu, chú Lý liên tục xin lỗi, càng không ngừng giải thích nguyên nhân ông ấy tới trễ.
thì ra là con trai ông ấy gây họa ở trong trường, giáo viên chủ nhiệm muốn tìm phụ huynh nói chuyện, nhưng vợ chú Lý đã về nhà mẹ đẻ, cho nên ông ấy phải tự mình đến trường gặp giáo viên chủ nhiệm.
trên đường trở về, chú Lý không ngừng oán trách thằng con trai mười tám tuổi bất tài của mình, từ nhỏ đến lớn vợ chồng họ đã khổ tâm vì cậu ta rất nhiều lần rồi.
"Bây giờ cậu ấy vẫn còn nhỏ, chừng mấy năm nữa cậu ấy sẽ hiểu chuyện thôi."
Chú Lý lắc đầu thở dài, "Mười tám tuổi cũng không còn nhỏ nữa, lúc thiếu gia bằng tuổi nó bây giờ đã chịu trách nhiệm gánh vác công ty rồi. . . . . . Cho nên nói người với người không thể so sánh, so rồi mới biết có bao nhiêu chênh lệch."
"không ngờ chú Lý hiểu rất rõ Nhiêu Triết tiên sinh?"
cô cũng không nhận ra Nhiêu Triết có tốt như chú Lý nói không, tên kia có tài là sự thật, nhưng khuyết điểm không ít, ví dụ như bên ngoài người ta nói anh là hoa hoa công tử, hơn nữa còn ỷ có tiền có thế, phách lối bá đạo muốn làm gì thì làm, đã từng có người lén lút hình dung, anh quả thực là tên bại hoại trong giới