
Tác giả: Kỷ Viện Viện
Ngày cập nhật: 04:09 22/12/2015
Lượt xem: 1341403
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1403 lượt.
ấy.” Mẹ đút vào miệng tôi một miếng bánh mì, càng ngày tôi lại càng ghét hành động của mẹ, luôn luôn coi tôi là trẻ con, tôi liền lấy miếng bánh mì ra.
“Gia Dương à.” Lại là giọng điệu ý nặng tình sâu quen thuộc của mẹ, “con phải nhớ, chẳng có vấn đề gì là không giải quyết được. Và cũng chẳng có bí mật nào có thể giấu được cả”.
Tôi cười nhạt một tiếng.
“Anh con đạo hạnh cao là vậy, thế thì sao chứ, chẳng phải bây giờ cũng ngoan ngoãn về nhà rồi đấy thôi.”
Tôi nhìn Gia Minh lái chiếc xe Jeep trắng phóng đi băn khoăn không hiểu bố mẹ đã dùng thủ đoạn gì mà ép được anh vào khuôn phép như vậy, lạ một điều là dáng vẻ lại rất cam tâm tình nguyện nữa chứ.
Tôi đi làm, phát hiện trong cơ quan có sự thay đổi, ông Lý - phụ trách các phiên dịch mới, vẫn chưa thấy đến, ông ấy từ trước tới giờ chưa đi làm muộn lần nào, thế mà cả buổi sáng lại không thấy tăm hơi đâu cả. Lúc ăn cơm trưa, tôi hỏi chị Mã: “Chị à, sao cả buổi sáng nay không thấy chú Lý đâu hả chị?”.
“Hết hợp đồng, nhảy việc rồi. Ở chỗ này mệt chết người, lại chẳng kiếm được bao nhiêu, người ta đã đi Thượng Hải làm việc rồi, chẳng mấy chốc là có thế kiếm được tiền mua nhà ấy chứ. Mà cũng phải thôi, thiếu gia như cậu làm sao có khái niệm về chuyện này chứ.”
“Xem chị nói kìa.”
Chỗ chúng tôi đều là những phiên dịch có kinh nghiệm, đã được tuyển chọn kỹ càng, đột nhiên thiếu mất một người, lại là người phụ trách bồi dưỡng các phiên dịch mới nữa chứ. Chủ nhiệm cảm thấy bất lực, lại sắp khai mạc một hội nghị quốc tế, kể cả phiên dịch mới cũng bị phái đi làm nhiệm vụ.
Buổi chiều, tôi cầm tài liệu tìm Chủ nhiệm ký duyệt, ông ấy đang thừ người ra vì chán nản, vừa thấy tôi vào ông liền nói: “Gia Dương à, phòng Phiên dịch cao cấp không thể không có người, cậu tới Học viện Ngoại ngữ mượn vài thực tập sinh đến đi”.
Ngay buổi chiều hôm đó, tôi trở về khoa Pháp của trường mình. Vừa nhìn thấy giáo sư Vương - Chủ nhiệm khoa, tôi liền nói rõ mục đích của chuyến đi, tôi đã cố ý dùng tiểu xảo để giành cơ hội quý báu này cho Phi.
Sinh viên thực tập vừa tới, Chủ nhiệm liền tiến hành trắc nghiệm đối với họ. Thành tích thi viết của Phi tốt hơn phần thi khẩu ngữ, tổng điểm rất cao, liền được chỉ định theo một chị đi Thẩm Dương để xử lý văn bản hợp tác về việc cùng nhau xây dựng thành phố hữu hảo giữa Bắc Kinh và Litte của Pháp.
Sau khi hai người đi công tác về, tôi đã hỏi chị kia xem tình hình Phi làm việc thế nào?
Chị ấy trả lời: “Cô bé đó được lắm, kỹ năng và kiến thức cơ bản khá đấy, làm việc rất chăm chỉ, đôi khi còn dịch tài liệu tới tận khuya, chị có cảm giác cô bé giống như con trai vậy”.
Tôi vui tận đáy lòng, người ta khen Phi mà tôi còn vui hơn cả việc bản thân mình được khen vậy.
Cuối tuần đó, chúng tôi lại ở bên nhau, tôi hỏi cô ấy thời gian gần đây làm phiên dịch cảm thấy thế nào, lúc đó cô ấy đang ngồi xoay lưng về phía tôi đọc sách, học từ mới, nghe thấy tôi hỏi, cô suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Đường còn dài lắm, phải tu luyện dài dài, tôi đang tìm kiếm khắp nơi đây[1'>”.
Tôi đi về phía cô, ngồi bên cạnh: “Hội nghị cấp cao ngày mai, anh làm phiên dịch cabin, em có muốn đi nghe không?”.
“Được không anh?” Cô rất vui.
“Có gì mà không được? Anh làm cho em thẻ nhân viên, em đeo vào, ai bảo em làm gì em cũng đừng để ý, cứ nhìn theo anh là được.”
“Ôi trời, hay thật đấy. Nào tới đây, em hôn một cái.”
Để cô ấy vui vẻ, tôi nguyện làm bất cứ việc gì.
Kiều Phi
Hội nghị cấp cao Á- Âu. Lãnh đạo các nước đã ổn định chỗ ngồi, hội trường ba nghìn người chật kín những nhà lãnh đạo cấp cao các nước. Họ đều là những nhân tài nổi bật, mặc âu phục, đi giày da, trên chỗ ngồi của mỗi người có một tai nghe màu đen được kết nối với phòng dịch cabin ở phía sau hội trường.
Những phiên dịch cao cấp nhất các thứ tiếng: Anh, Pháp, Đức, Tây Ban Nha, Nhật, Nga, Ả Rập... những siêu sao trong ngành đã ngồi trong phòng làm việc của mình, hai người một nhóm, thong thà tuần tự thay phiên nhau làm việc.
Nhân lúc một đại biểu ra ngoài đi vệ sinh, tôi lén sử dụng tai nghe của ông, bật kênh dịch tiếng Pháp, nghe thấy giọng dịch lưu loát trôi chảy như nước của anh: “ Chúng tôi sẽ làm hết sức để thúc đẩy sự hợp tác kể cả về chiều rộng lẫn chiều sâu trong lĩnh vực kinh tế thương mai Á – Âu”.
Kiều Phi
Lúc hội nghị giải lao, tôi nhìn thấy anh đi ra khỏi phòng cabin, vừa nói chuyện với đồng nghiệp, anh vừa quay sang chỗ tôi, tôi giơ ngón tay cái ra khen, anh rất vui.
Tôi nghe thấy phía sau có người nói: “Người cậu nhìn thấy chính là Trình Gia Dương đấy”.
Tôi ngoái đầu lại nhìn, thì ra là hai cô gái đeo thẻ nhà báo trước ngực, cái cô đang nói rất trẻ và đẹp, mái tóc đen dài đổ trên vai như thác nước. Cô ấy lại còn mỉm cười về phía Trình Gia Dương nữa, miệng cười đắc thắng, cứ như đã nắm chắc thắng lợi trong tay vậy. Bắt gặp tôi đang nhìn mình, cô quay về phía tôi. Tôi nói: “Hi!”, thế mà cô ta chẳng nói chẳng rằng.
Tôi quay người đi, nghĩ thầm, hừm kiêu ngạo thật đấy!