
Tác giả: Kỷ Viện Viện
Ngày cập nhật: 04:09 22/12/2015
Lượt xem: 1341397
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1397 lượt.
i với Phi: “Đúng mà. Lúc đó mình rất lo đấy, mình còn nói sao một cô gái như cậu lại quyết định tới nơi đó chứ, song cậu cũng cừ thật đấy, mình nghe bọn họ nói, nghiệp vụ của cậu rất khá...”
Tôi đứng cạnh bọn họ chờ thang máy, Tiểu Triệu nhìn thấy tôi liền giơ tay chào: “Chào anh!”
“Hi!” Tôi đáp lại.
Kiều Phi cười với tôi rồi hỏi: “Anh cũng tới nhà ăn à?”
“Không, anh ăn ở nơi khác” Tôi đáp lại.
Xuống tới nhà ăn, họ ra khỏi thang máy.
Tiểu Triệu chỉ đi sau Phi có nửa bước, trông dáng vẻ dường như rất quan tâm tới cô ấy.
Xe của mẹ tôi đã chờ sẵn ở trước cơ quan, tôi lên xe. Mẹ tôi vẫn đang xem tài liệu.
Lúc chúng tôi tới nhà hàng, mẹ mới bỏ tài liệu xuống.
Mẹ tôi nhìn tôi đang ăn gan vịt liền hỏi: “Sao con gầy thế?”
“Đâu mà mẹ”
“Mẹ không nghĩ như vậy đâu, con gầy đi rất nhiều đấy”. Mẹ tôi uống một ngụm nước hoa quả, “Sắp tới, bố mẹ phải đi công tác dài ngày”.
“Vâng”
“Trước khi đi bố mẹ muốn hẹn gặp bố mẹ của Tiểu Hoa”.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn mẹ: “Được ạ, chắc bọn con cũng không cần phải đến. Mẹ biết đấy, con không giỏi ăn nói với các bậc bề trên mấy”.
Mẹ tôi thở dài: “Gia Dương à, con không còn nhỏ nữa. Ý của mẹ là muốn sắp xếp ổn thỏa chuyện của con và Tiểu Hoa”.
Tôi đã có linh cảm ngày này sắp tới nên không bất ngờ chút nào, tôi lấy giấy ăn lau miệng: “Tại sao không ai giục Gia Minh lấy vợ chứ?”
“Gia Minh ư?” Mẹ tôi cũng không ngạc nhiên chút nào. “Nếu như nó cũng có cô gái phù hợp giống như con và Tiểu Hoa thì tốt biết mấy”.
Mẹ tôi nói cứ như không, cứ như thể mẹ không biết rằng đó là tiêu chuẩn rất cao.
Tôi không nói gì.
“Gia Dương, ý con thế nào? Có gì con cứ nói với mẹ”
“...Con chẳng có ý kiến gì cả, mẹ muốn con làm gì, con sẽ làm đúng theo lời mẹ, mẹ muốn con cầu hôn với Tiểu Hoa à? Được, tối nay con sẽ làm. Thế bố mẹ hẹn với bố mẹ cô ấy hay là con hẹn? Nếu mẹ muốn, bọn con kết hôn sớm, chóng có cháu cho mẹ. Mẹ à, con chẳn có ý kiến nào cả, mẹ hãy cho con biết, mẹ muốn con làm gì?”
Mẹ tôi sững sờ, tôi vẫn tiếp tục ăn cơm.
“Gia Dương à”. Bà cười hiền hậu với tôi, chậm rãi hỏi, “Sao vậy con? Mẹ làm vậy cũng chỉ muốn tốt cho con mà. Mẹ nghĩ rằng con và Tiểu Hoa đã tìm hiểu lâu như vậy, thì cũng nên có kết quả. Hai đứa đều đã lớn cả rồi”.
Món sườn bò rất cứng.
Tôi gọi người phục vụ tới yêu cầu: “Món sườn bò rất khó ăn, đổi cho tôi đĩa mì xào”.
Người phục vụ giải thích: “Thưa ngài, chỗ chúng tôi chỉ chuyên những món ăn Nga mà thôi”.
Mẹ nhìn tôi.
“Cứ đổi cho tôi món mì xào, nhớ cho dưa chuột đấy”.
“Gia Dương!”
Tôi nhìn mẹ: “Mẹ, con có thể tự mình lựa chọn món ăn được không?”
“Món vừa rồi là do con chọn mà”.
“Mẹ nói rất đúng, vì mẹ đưa con tới nhà hàng này mà”.
Tôi vứt khăn ăn, rồi sải bước đi ra ngoài.
Tôi bước ra đường phố đông vui náo nhiệt, lặng lẽ ngắm nhìn dòng người đi ngang qua mình.
Tôi cảm giác cuộc đời giống như một mạng lưới dày đặc, bản thân mình như một giao điễm ở giữa bị rất nhiều sợi dây ràng buộc.
Tôi cần trấn tĩnh lại, buổi chiều tôi vẫn phải đi làm.
Buổi tối, mẹ lại gọi điện cho tôi, mẹ hỏi có phải gần đây công việc của tôi quá bận, hay là tâm trạng không được tốt không?
Tôi xin lỗi mẹ rồi nói, đáng ra buổi trưa con không nên tự ý bỏ đi như vậy.
Mẹ tôi nói lại chuyện lúc trưa rằng, nếu tôi chưa chuẩn bị tinh thần thì có thể thư thư một thời gian, nhưng cũng đã tới lúc phải có lời với Tiều Hoa rồi.
Mẹ tôi vừa gọi xong thì Tiểu Hoa gọi tới. Cô ấy hỏi tôi đã muộn rồi sao vẫn chưa về?
Bỗng tôi cảm thấy bức bối vô cùng, nhưng không thể trút vào Tiểu Hoa được, tôi cố kiềm chế nói: “Anh làm xong việc rồi sẽ về”.
Không chờ Tiểu Hoa trả lời tôi liền cúp máy.
Lẽ ra tôi nên về nhà Tiểu Hoa, nhưng tôi lại lái xe lòng vòng trên phố, vừa lái xe vừa uống bia. Một lúc lâu sau, tôi bỗng nhận ra mình đang dừng xe ở một nơi rất quen.
Nơi đó có cây thồng với những tòa nhà cổ, tôi quan sát một lát, thì ra đây chính là tầng một khu nhà Kiều Phi thuê.
Tôi cảm giác mình giống như người chết đuối, cố sức giẫy giụa, cuối cùng vẫn thấy mình mấp mé bên dòng nước.
Lúc này tôi rất muốn, rất muốn, rất muốn gặp cô ấy.
Nói gì cũng được, có chuyện gì nên hay không nên đây? Tôi cảm thấy lúc này mình thật yếu đuối.
Tôi gõ cửa phòng cô ấy, một cô gái lạ mặt gõ cửa.
Tôi nhìn thấy đôi giầy Kiều Phi đặt trước cửa.
Tôi nói: “Tôi tìm Kiều Phi”.
Tiếng Phi nói vọng từ trong nhà ra: “Gia Dương?”.
Tôi bước theo Phi vào phòng cô, cô vẫn để cửa mở, tôi liển đóng chặt lại.
Cô ngồi trên ghế sô pha nhìn tôi.
Hình như cô vừa tắm xong, tóc còn ướt, người cô tỏa ra mùi hương như mùi trẻ con.
Tôi ngồi bên cạnh ngắm nhìn cô, chăm chú dõi theo từng hơi thở. Trên mặt cô vẫn còn vương những sợi tóc tơ, một giọt nước chảy xuống khóe miệng.
“Anh làm sao vậy?” Cô khẽ hỏi tôi.
“Phi!” Tôi gọi tên cô, sau đó nước mắt tuôn rơi, tôi gục đầu vào vai cô, “Anh mệt mỏi quá!”
Cô sững người trong giây lát, sau đó dang rộng đôi tay mềm mại ôm tôi vào lòng.