
Tác giả: Cố Diệp Mạn
Ngày cập nhật: 03:05 22/12/2015
Lượt xem: 1341158
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1158 lượt.
ái thứ mà anh mua ở tiệm tiện lợi vào, chậm rãi đưa vào trong, rất nông, rồi lại rút ra. Nâng cặp mông non mềm của cô lên, khẽ nhéo, “Vợ ngoan, có muốn không?”
Tiểu Mạn biết tình khí tà ác của anh bắt đầu bạo phát theo cấp số nhân, nghẹn ngào cắn vào vai anh một cái, chịu thua: “Muốn…” Anh thật xấu, cứ như vậy khiêu khích cô đến không chịu đựng nổi.
Cố Lãng đắc ý thẳng lưng, mạnh mẽ tiến vào. Tiểu Mạn yêu kiều kêu lên một tiếng, có thể cảm nhận được đêm nay anh … hăng hái hơn bình thường, khiến cô vất vả chống đỡ, rồi lại không chịu được, khuất phục trước khoái cảm mang lại…
Cố Lãng đặt cô dựa vào ván cửa, cho đến lúc nghe cô kêu đau đành rút ra, xoay người cô lại kiểm tra cái lưng, theo ngọn đèn nơi hành lang mới phát hiện trên làn da trắng nõn bị va chạm tới xanh tím, rất đau lòng lè lưỡi ra liếm.
Tiểu Mạn đang đau buốt lại cảm nhận được lửa nóng nơi đầu lưỡi hết sức rõ ràng trên lưng, không kiềm được ngửa đầu, dạ dày liền tiết ra thứ gì đó… Cố Lãng cảm nhận được sự biến hóa của cô lại càng hăng hái, đặt hai tay của cô chống lên cửa, từ phía sau tách hai chân cô ra, lại một lần nữa đi vào…
“A… anh nhẹ thôi!” Tiểu Mạn bị anh đụng chạm như vậy, lưng thì hết đau, nhưng tay lại mỏi nhừ, đầu gối càng không ngừng cách xa cửa, càng khó chống đỡ hơn. Hơn nữa, với kiểu tư thế này tiến vào rất sâu, thực sự mời cô “dục tiên dục tử”… đau đến mất hồn.
Cố Lãng tà ác va chạm một lát, đỡ eo của cô xuống, hai người quỳ gối trên thảm. Cả người cô bị anh ôm vào lòng, anh cứng cáp thẳng lưng, quả thực như muốn tách đôi người cô ra.. Bàn tay vươn ra phía trước nắm lấy bầu ngực, không ngừng vân vê, khiến cô phải thét chói tai…
Anh rốt cục cũng bùng nổ..
***
Đầu óc trống rỗng của Tiểu Mạn từ từ trở lại. Đợi cho hơi thở bình ổn, anh cắn cắn cái cổ của cô, thấp giọng hỏi: “Thoải mái không?”
Tiểu Mạn biết rõ thời điểm này ai đó chỉ muốn được nịnh nọt, vội nói: “Thoải mái.” Sau khi cô sinh con, Cố Lãng chú ý săn sóc cơ thể cô, một thời gian dài không đụng chạm với cô. Cô còn nhớ rõ, lúc đó là khoảng thời gian chật vật nhất của anh, lần nào cũng chỉ chốc lát là không chịu đựng nổi. Đã thế cô còn lấy chuyện kia để trêu chọc anh. Tôn nghiêm đàn ông của anh thế mà lại để cô chơi đùa. Cố Lãng thầm ôm hận, liền nhất quyết không buông tha cho cô, quyết tâm sau này không tra tấn cô đến kêu khóc cầu xin tha thứ mấy ngày liền tuyệt không bỏ qua. Khiến Tiểu Mạn hoảng sợ chính là, “Lão già” quá 30t mà thể lực hình như càng ngày càng tốt thì phải T__T…
Cố Lãng bế cô vào phòng. Tiểu Mạn lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm. Ai ngờ, còn chưa lên tới giường đã bị anh đặt ngã xuống đất. Tuy là ngã trên thảm dày, không hại gì đến cô, nhưng là---
Cố Lãng cũng nằm xuống dọc theo thân thể của cô, một chân đặt vào giữa hai chân cô, tách ra. Một tay đặt sẵn bên trong đầu gối ép xuống, tiếp tục tấn công, trầm giọng cười: “Chúng ta tiếp tục thoải mái nha…”
Tiểu Mạn than khóc T__T…
Đêm nay, Tiểu Mạn bị Cố Lãng thử thách độ mềm dẻo của cơ thể, đủ các loại tư thế xinh đẹp đều bị anh lôi ra đùa nghịch. Hơn nữa, đáng sợ chính là, lúc mang thai, nhìn anh khổ sở chịu đựng, Tiểu Mạn từng thẹn thùng giúp anh…. Bây giờ, cô lại phát hiện, đàn ông…. Nhất định, nhất định không thể, không được nuông chiều!!!!!!!!!!!!!!
Càng về sau, Tiểu Mạn không chỉ có thân dưới đau xót mà cả thân trên cũng thế. Bị tàn ác lăn qua lăn lại, liền xuất ra chiều bài phòng ngừa lang sói---nước mắt. Cô dẩu mỏ ra mếu máo, Cố Lãng đành phải nhoài người về phía trước dịu dàng dỗ dành. Bây giờ còn dỗ cái rắm… nội tâm Tiểu Mạn đau khổ vô cùng T___T….
Hôm sau, Tiểu Mạn chui trong chăn ngủ cho đến tận giữa trưa mới dậy. Cố Lãng lái xe đưa Tiểu Mạn qua bên nhà ông bà.
Sinh nhật con Cố tổng chính là đại sự. Tự mình tới, gửi qua bưu điện tới, quen biết có, không quen biết có, các vị trưởng bối nhận quà không nghỉ tay. Lúc hai vợ chồng Cố Lãng đến đó, trên mặt đất đã có nguyên một đại đội đồ chơi cùng quần áo. Hai đứa nhóc mập mạp bò bò trên mặt đất, sờ sờ cái này, đụng đụng cái kia, cực ký vui vẻ.
“Đúng rồi, Cố Lãng, em nghĩ tên cho hai đứa, anh nghe xem có được không nhé?” Cục cưng vừa thấy cha mẹ đến, ném đồ chơi trong tay xuống, đi đến ôm chân hai người. Cố Lãng vừa bế một đứa lên nựng, vừa không đứng đắn nói: “Em cũng thật là, tối hôm qua còn có sức mà nghĩ tên. Nói anh nghe!”
Aizz, Tiểu Mạn lại xấu hổ, lại giận dữ rồi.
“Ừm, một đứa lên là Hiểu Manh, một đứa tên là Hiểu Nhiễm được không?” Tiểu Mạn đầy chờ mong nhìn chồng.
“Vợ à..” Cố Lãng thở dài, hất hất cằm về phía tiểu tử mũm mĩm mình đang bế trong tay, “Con chúng ta là con trai mà!”
“Kêu Hiểu Manh không được sao? Nhiều mầm non….”
Chính là, một bên thái dương của Cố Lãng nổi gân xanh.. Cái tên này, nghe sao mà nguy hiểm vậy?
Ngày đó chọn đồ vật đoán tương lai, bạn nhỏ Hiểu Manh Manh bắt được một con búp bê hải sâm, rất vui vẻ ôm dính lấy mà la hét. Hiểu Nhiễm vốn đang cầm một con búp bê do Lục Nhược tặng, con mắt xoay động, thấy anh trai chơi đùa vui vẻ như vậy, liền đi qua giành. Con