
Tác giả: Thiên Thảo
Ngày cập nhật: 04:44 22/12/2015
Lượt xem: 1341140
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1140 lượt.
ại sao vậy?"
"Vì em với A Kim đó!"
"Gấu!" (Biết ngay mà!)
"Em với A Kim?" Tư Nam khó hiểu nhìn Đường Tư Viễn, "Cái gì cần hỏi ở công ti bọn họ đều đã hỏi hết rồi mà!"
"Có lẽ muốn thăm dò cách sống của bọn em một chút!" Đường Tư Viễn vừa ăn vừa nói.
"Gấu!" (Ăn no rồi!) Đầu dựa vào đùi Tư Nam, tiếp tục cuộc sống chỉ ăn và ngủ. Khóe mắt liếc nhìn đến vẻ mặt của Tư Nam, nhìn thấy sự u buồn trong mắt y, Uông Phong Lân cũng cảm thấy trong lòng mình run lên, là bởi vì thổ lộ của anh hay là vì lí do nào khác nữa vậy? Đột nhiên cảm thấy cho dù có làm một con chó hạnh phúc như lúc này cũng không tốt, không thể mang lại cho em cảm giác an toàn, không thể cho em niềm vui thật sự. Nhưng mà, mặc dù mong hai tháng này sẽ trôi qua thật nhanh, có thể để cho mình khôi phục lại nguyên dạng, sẽ thật trân trọng em, nhưng mà lại sợ đối mặt với em bi thương vì đột nhiên bị mất A Kim, thật mâu thuẫn mà.
"A Kim," Tư Nam cúi mắt nhìn A Kim đang vùi đầu vào trong lòng mình, "Cục cưng đừng nhúc nhích như vậy, Nam không tập trung ăn cơm được!"
"Gấu" (Xin lỗi!) liền đem đầu của mình dời ra chỗ khác, không lộn xộn nữa.
"Anh, cuối tuần này em không có ở nhà."
"Em cần đi đâu à?" Đường Tư Viễn nhìn Tư Nam, đứa em trai này chẳng phải là người đàn ông của gia đình sao, cuối tuần không phải loay hoay trong vườn với hoa cỏ thì chính là ở trong phòng đọc sách, chơi game, không có chuyện đặc biệt tuyệt đối không đi ra khỏi cửa.
"Cũng không có gì," Tư Nam vừa ăn vừa trả lời, "Chỉ là, em vẫn còn rất sợ nóng, nên muốn trốn ra ngoài. Em về cũng lâu rồi, chưa có ra biển chơi, em đang muốn đi biển."
"Như vậy à!" Đường Tư Viễn nhướng nhướng mày, "Anh nghĩ, mấy cô gái sẽ rất thất vọng đó!"
"Gấu gấu!" (Đưa anh đi biển với!) Không cần để ý tới mấy cô gái đó, mấy cô đó lúc nào cũng nhìn em chảy nước miếng. Mặc dù cũng chảy nước miếng với anh, nhưng mà có chảy với anh cũng chẳng có tác dụng gì, không giống với sự thèm thuồng của các cô đó đối với em.
"Con ăn xong rồi!" Tư Nam buông đũa, "Mọi người cứ ăn từ từ, con còn mấy tài liệu cần xem, con lên lầu trước."
A Kim nhảy xuống ghế, ngửa đầu nhìn Tư Nam, rõ ràng cảm nhận thấy sự u buồn của em, rất muốn an ủi em, nhưng biết lúc này mình cũng chỉ có thể bất lực. Chỉ có thể dùng đầu cọ cọ lên chân em, sau đó cùng em đi lên lầu.
Nằm lăn ra giường, Uông Phong Lân nhìn mấy cái móng của mình tự đánh giá, không thể an ủi em như vầy được, bởi vì lấy dạng này mà an ủi sẽ lại càng khiến cho em không nỡ rời xa A Kim! Khép hai mắt lại như đang ngủ nhìn Tư Nam ngồi trên ghế xem tài liệu, em nhìn thật là đẹp! Mi mục như họa có phải là như thế này không? Nếu như lúc đầu bản thân chỉ là bởi vì em đẹp mà muốn em trở thành tình nhân, nhưng mà trải qua hai tuần ở chung, bản thân đã toàn tâm toàn ý yêu con người này mất rồi, muốn có được em toàn bộ, muốn đem toàn bộ mọi thứ cho em. Con người thuần khiết đó, vĩnh viễn cũng chẳng thể gặp được người thứ hai.
Tư Nam nhẹ thở dài một tiếng, tài liệu trong tay trên cơ bản cũng đã xem hết, đặt qua một bên. Tiện tay rút ra một tờ giấy nháp viết lên trên, chỉ đem mấy chữ "Uông Phong Lân" viết đi viết lại. "Tại sao lại hôn em? Tại sao lại nói thích em?" Nhẹ giọng lẩm bẩm, "Anh có biết không, anh không thể thích em!"
Tại sao không thể? Nghe thấy người kia tự nói như vậy, tự nhiên rất muốn hỏi tại sao, rồi lại sợ phá hỏng thế giới mà em đang đắm chìm vào trạng trái đơn thuần như vậy.
"Em thích anh, em rất thích anh! Nhưng mà, em không thể nói với anh." Tư Nam lắc lắc đầu, "Em không thể ích kỉ chiếm lấy anh như vậy, em không thể đẩy anh vào hoàn cảnh đáng xấu hổ như vậy, không thể phá vỡ sự cân bằng trong thế giới của anh. Anh có biết không?"
Ngốc nghếch mà! Uông Phong Lân cảm thấy trong phòng thật chua xót, còn có ai có thể yêu không toan tính như vậy chứ? Cho dù là những người phụ nữ vây quanh anh hay là chính bản thân anh, ai mà chẳng yêu bản thân, muốn phải chiếm đoạt đến cùng? Có được mấy người nghĩ tới yêu anh, cần phải dành những điều tốt nhất cho anh, không muốn phá hủy thế giới cân bằng của anh? Thật muốn ôm em thật chặt vào trong lòng, để có thể yêu em thật nhiều.
Tư Nam đứng dậy, Uông Phong Lân lúc này mới nhìn thấy hai giọt lệ trong veo trong mắt. "Gâu gâu!" (Em khóc sao?)
"Đi thôi, A Kim, đi tắm nào!" Tư Nam cố mở ra một nụ cười.
"Gâu!" (Được!) Đi tắm thôi! Sau này, anh cũng sẽ tắm với em, sẽ chăm sóc em, yêu thương em, sẽ nâng niu em thật nhiều. Uông Phong Lân tự hứa trong lòng.
Tư Nam đem từng món từng món quần áo trên người trút bỏ, A Kim vừa ghé vào bồn tắm nhìn thấy tất cả những thứ đó. Tưởng tượng đến chỉ cần sau hai tháng, có thể cùng người kia tắm rửa, ngón tay vuốt ve lên da thịt mềm mại của người kia, đem môi hôn lên trên cổ y, hút lấy điểm hồng nho nhỏ gồ lên trên ngực y, nắm giữ lấy phân thân của y, tiến vào bên trong y...
"A Kim, chao ôi, cục cưng tại sao lại chảy máu mũi nữa rồi?" Vừa mới trút bỏ hết quần áo, liền nhìn thấy hai lỗ