
Tác giả: Ái Tình Hoa Viên
Ngày cập nhật: 03:47 22/12/2015
Lượt xem: 1342181
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2181 lượt.
t khổ sở, tiến lùi đều không phải được, vào, sợ cô thương, lui, mình nhất định sẽ khó chịu đến chết. Anh khẽ nguyền rủa một tiếng: "Đáng chết"
Phàm Niệm Ngự dụ dụ dỗ nói: "Lạc Anh, em thả lỏng một chút, buông lỏng, em như vậy căn bản là muốn mạng anh." Phàm Niệm Ngự dùng thanh âm ẩn nhẫn, hô hấp vô cùng dồn dập.
Lạc Anh nghe Phàm Niệm Ngự dụ dỗ vẫn không có buông lỏng, kẹp chặt cây gậy, Lạc Anh lắc đầu một cái, khuôn mặt nhỏ mồ hôi lâm ly từ lâu rồi.
Phàm Niệm Ngự thở dài một tiếng, ghé vào bên tai Lạc Anh dụ dỗ: "Lạc Anh, nghe lời, ngoan, buông lỏng một chút. Buông lỏng." Nếu như không dỗ cô được thì chỉ sợ mình cũng muốn chết ở chỗ khít khao của cô, mới vừa đưa vào một nửa liền bị cô gắt gao cắn.
Lời nói của Phàm Niệm Ngự tựa như ma chú tràn đầy thần kỳ mị hoặc, Lạc Anh từ từ buông lỏng thân thể của mình, không có mút chặt Phàm Niệm Ngự.
Phàm Niệm Ngự cảm thấy cô buông lỏng thì thở phào nhẹ nhõm, nếu như tiếp tục cắn anh không thả, anh tin tưởng anh tuyệt đối sẽ xuất tinh sớm. Phàm Niệm Ngự cho cô buông lỏng một phút, chờ cô thích ứng, thế nhưng một phút thời gian anh thấy như một năm.
Lạc Anh nhìn gương mặt Phàm Niệm Ngự nhẫn nại biến thành dữ tợn, sau đó đỏ mặt nói: "Tiểu Niệm, em, em có thể rồi."
Phàm Niệm Ngự nghe Lạc Anh nói giống như hết hạn tù được thả ra, eo ếch chợt tiến vào nhị hoa nở rộ.
Hai người cũng phát ra tiếng thỏa mãn cực lớn.
"Ừ"
"A" chỉ anh lên tới.
Bóng đêm sao dài thế? Hai người giờ mới bắt đầu mập mờ, ánh trăng sáng tỏ chứng kiến lời thề của hai người. Bên trong phòng một cô gái xinh đẹp rên rỉ, đàn ông thở gấp, bóng dáng triền miên. Ở trên giường lớn nghiêng trời lệch đất.
Rốt cuộc khi Phàm Niệm Ngự gầm nhẹ một tiếng phóng ra, mầm mống lửa nóng vùi sâu thật sâu vào trong cơ thể Lạc Anh. Phàm Niệm Ngự từ trên người Lạc Anh xuống, Lạc Anh đã vô tri vô giác nằm ngủ. Phàm Niệm Ngự hôn xuống cái trán mang theo mồ hôi, ôm cô đi vào phòng tắm.
*
Ngày hôm sau, sáng sớm, từng ánh mặt trời xuyên qua khe hở rèm cửa sổ, tất cả tỉnh lại từ trong ánh trăng mờ, ánh mặt trời ấm áp, chói mắt, xuyên thấu qua tầng tầng mây, chiếu sáng cả vùng đất, cũng chiếu sáng gian phòng. Xuyên thấu qua cửa sổ sát đất khúc xạ vào trên giường lớn màu đen mềm mại, một cô gái nhỏ ngủ ngọt ngào. Tối hôm qua thật đúng là mệt chết cô. Tỉnh dậy chính là xế chiều.
Lạc Anh vươn lưng mỏi mở ánh mắt mông lung ra, bị ánh mặt trời chiếu thành ánh vàng chói mắt, đưa tay nhỏ bé ra che hai mắt của mình, hoảng hốt hồi lâu. Khẽ nghiêng đầu, liếc mắt nhìn đồng hồ báo thức nhỏ trên cái tủ đầu giường.
Lạc Anh lập tức xoay thân thể, trong nháy mắt nhe răng trợn mắt. Đã sớm đem tổ tông Phàm Niệm Ngự mắng 13000 lần.
"Á, đau quá!"
Toàn thân Lạc Anh đều quá đau, đau chết được, nghĩ tới cảnh tượng kịch liệt tối hôm qua, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, sau đó liếc mắt nhìn chung quanh, thế nhưng mình không mặc y phục, cô chịu đựng đùi mềm đi tới tủ treo quần áo, mở ra nhìn tất cả đều là y phục của Phàm Niệm Ngự, Lạc Anh cầm một cái áo sơ mi màu xanh dương đậm lớn mặc vào. Vừa đúng che kín cái mông cô.
Lạc Anh qua quýt một phen, đói bụng chết rồi, Lạc Anh tùy ý cào cào mái tóc dài của mình, sau đó xoay người đi xuống lầu. Không nhìn thấy người nào đó?
Lạc Anh đi tới phòng bếp đã nhìn thấy một người phụ nữ đang chuẩn bị bữa ăn tối, phải nói là bữa ăn tối cho Lạc Anh, sau đó âm thanh khàn khàn nói.
"Thím à, có thể ăn hay không? Tôi thật đói." Bởi vì tối hôm qua kêu lợi hại cho nên thanh âm có chút khàn khàn.
Người phụ nữ nghe thế, vội vàng buông công việc trong tay nhìn Lạc Anh sau đó cười nói.
"Lạc tiểu thư, cô đã tỉnh, tôi làm cho cô ăn, xin cô chờ một chút." Người phụ nữ nói rất khách khí.
Lạc Anh gật đầu một cái, nhàn rỗi nhàm chán, sau đó đi tới ghế sa lon ngồi xuống, bật ti vi, nhàm chán chuyển kênh, mình thật bị nhốt ở biệt thự của anh rồi à? Cô đi tới cửa chính, đẩy một cái, cuối cùng bất đắc dĩ xoay người, vừa khéo đụng phải cái mâm bưng ra ngoài.
Người phụ nữ nhìn Lạc Anh sau đó nói rất hiền hoà: "Lạc tiểu thư, thiếu gia nói, để cho cô hết hi vọng, năm giờ chiều cậu ấy sẽ trở lại."
Lạc Anh nghe xong, khuôn mặt nhỏ hơi đỏ, trong lòng có thăm hỏi Phàm Niệm Ngự một lần. Cuối cùng đi tới ghế sa lon, nhìn bữa ăn sáng phong phú đơn giản, cũng không biết là bữa ăn gì, trước ăn rồi nói.
Lạc Anh ăn no, sau đó nhìn bóng dáng bận rộn trong phòng bếp, mình thật nhàm chán, cầm điện thoại lên, thế nhưng gọi không được. Lạc Anh tức giận, dựa vào chi, thế nhưng cắt đứt liên lạc của cô với bên ngoài, không cần tuyệt như vậy chứ.
Lạc Anh ngẩn ra ở biệt thự suốt buổi trưa, thật sự là rất nhàm chán, mặc áo sơ mi ngồi ở trên ghế sa lon, ôm gối, nhàm chán ngủ, té ở trên sô pha, khò khò ngủ say.
*
Lúc Phàm Niệm Ngự trở lại trời đã tối, đi vào biệt thự đã nhìn thấy người phụ nữ đang cẩn thận bưng bữa ăn tối lên trên bàn ăn, Phàm Niệm Ngự nhìn bảo mẫu để ý như vậy. Sau đó liếc về hướng Lạc Anh ngủ thiếp đi, tư thế ngủ thật sự là không ra hồn, nếu có đàn ông sớm đều mất hết, cái mi