Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nhập Nhầm Xác Yêu Đúng Người

Nhập Nhầm Xác Yêu Đúng Người

Tác giả: Tựu Mộ

Ngày cập nhật: 03:16 22/12/2015

Lượt xem: 1341255

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1255 lượt.

r>Trước nay chưa từng nghe ai nói tôi phải có niềm tin vào bản thân.
Mặc dù, đối với bản thân mình, tôi tự tin lắm luôn = =
Tôi bị Lâm Hạo Hải làm cảm động rồi... Thế là tôi đứng dậy, vừa há miệng ra chưa kịp nói đã bị Lâm Hạo Hải chẹn ngang: "Bởi thế, tiếp tục viết nốt phần còn lại đi, không giới hạn thời gian nữa."
"..." Mấy lời cảm ơn gì gì đó vừa định nói ra đã bị nghẹn ngay cổ họng, mãi một lúc sau tôi mới đập bàn, nghiến răng: "Tạ chủ long ân!"
Lâm Hạo Hải lười nhác cười một tiếng: "Ái khanh miễn lễ."






Vì nhiệm vụ mà Lâm Hạo Hải giao xuống, tôi mệt gần chết, khó khăn lắm mới hoàn thành xong thì tay cũng muốn rút gân luôn rồi...
Lâm Hạo Hải lại chẳng thèm thương xót cho thiếu nữ vô tội tôi đây mà tiếp tục vứt cho một đống việc, tỉ như đi chỗ này đưa tài liệu, chạy chỗ kia lấy giấy tờ... Trong lúc đó, chị Trương còn đưa tôi một quyển sổ tay nhân viên, bên trong ghi rõ vị trí các bộ phận trong tập đoàn Lâm thị nằm ở đâu, còn có quy tắc của nhân viên.
Cái gọi là quy tắc ấy mà, từ hồi học tiểu học chắc đã chẳng mấy người tuân thủ, bởi vậy tôi chỉ liếc một cái rồi vứt lên bàn.
Cứ thế xoay như chong chóng cả ngày, cuối cùng tôi cũng đã quen với chỗ này... Ừm, chắc là quen.
Sau khi hết giờ làm, vẫn là Lâm Hạo Hải lái xe đưa tôi về nhà anh ta.
= 口 =
"Sao anh lại biết làm cơm? Tôi phải chạy xa chút mới được..." Tôi lầm bầm, trong đầu nhớ đến cảnh tượng kinh thiên động địa hôm bản thân xuống bếp, lại nghĩ Lâm Hạo Hải chắc cũng không giỏi giang gì hơn đâu. Bản thân anh ta chết trong đó thì đã đành, nhưng đừng kéo tôi lại giúp anh ta nhặt xác chớ...
Kết quả Lâm Hạo Hải một tay tóm ngay lấy tôi: "Mau vào thay quần áo rồi ra đây giúp."
T_T... Thôi thì, chẳng phải tôi nên biết mình đã không có nhân quyền từ lâu rồi sao...
Tôi đành nhận lấy số phận hẩm hiu đi đổi một bộ quần áo mặc nhà màu vàng nhạt, buộc tóc đuôi ngựa, sau đó tiến vào phòng bếp.
Kết quả vừa vào đã thấy ... he he, Lâm Hạo Hải đang mặc tạp dề!
Anh ta mặc tạp dề màu đen, kiểu rất đơn giản, bởi vậy dù mặc tạp dề cũng không thấy bị nữ tính hóa.
Tôi tựa cửa vừa nhìn Lâm Hạo Hải cúi đầu bận tới bận lui, tóc đen phủ lên làn da trắng mượt sạch sẽ, lại thêm chiếc tạp dề màu đen khoác trên thân, cái hình ảnh này thật đúng là khiến người ta dao động "xuân tâm"...
Lâm Hạo Hải như cười như không ngẩng đầu liếc tôi một cái: "Còn không qua giúp?"
Tôi đáp một tiếng, sau đó từ từ tiến lại, cười hì hì với Lâm Hạo Hải: "Lâm Hạo Hải, tôi thật lòng cảm thấy... anh nên đi làm trai bao."
Đề xuất chân thành của tôi đổi lại một muôi vào đầu. Tôi xoa xoa vết sưng trên đầu, đau tới thở không nổi. Lâm Hạo Hải chỉ chỉ một chiếc ghế đôn nhỏ trong góc phòng bếp, lại nhét vào tay tôi một túi đậu cô-ve, bảo: "Đến ngồi đó dùng tay bẻ chỗ này thành từng đoạn nhỏ."
Tôi ấm ức: "Tại sao tôi phải ngồi ở đó? Mà tại sao phải dùng tay mà không được dùng dao?"
Lâm Hạo Hải kiên nhẫn giải thích: "Cô thấy mình ngồi giữa phòng thì tốt hơn à? Còn về tại sao không dùng dao, là vì dùng tay nhặt đậu thì xào lên ăn ngon hơn."
"Cái lý do thần kinh gì..." Tôi còn lầm bầm không thôi, sau đó vẫn bất đắc dĩ chui vào góc phòng, dùng tay bẻ từng đoạn một, thi thoảng lại ngẩng đầu ngó Lâm Hạo Hải, tránh cho anh ta xảy ra chuyện lại quên không kêu tôi chạy trước.
Có điều cái tên Lâm Hạo Hải này, càng nhìn càng thấy ra dáng phết, rửa rau thái thịt nêm nếm... toàn bộ quá trình trông đâu ra đấy. Mà càng kỳ quái hơn là anh ta nấu ăn xong cũng không có mùi khét gì, ngược lại có rất nhiều hương thơm hấp dẫn dần dần lan tỏa cả phòng bếp, tiến vào mũi tôi... Đương nhiên, còn có cả mùi dầu ăn...
Tôi vội vàng tăng tốc nhặt cho xong đậu cô-ve, sau đó dâng lên Lâm Hạo Hải, bắt đầu nịnh nọt: "Này, tôi làm xong rồi, ừm... tôi có thể thử đồ ăn không?"
Lâm Hạo Hải lườm tôi: "Không được, lát nữa dọn ra mới được ăn."
...Thật keo kiệt.
Tôi thở dài thườn thượt: "Aizzz, đồ ăn anh làm y hệt như con người anh, hương thơm khắp phòng, chỉ có thể ngắm mà chẳng được động vào, chỉ được ngửi mà không được thưởng thức..."
Lâm Hạo Hải khẽ mỉm cười: "Rồi sẽ có cơ hội thưởng thức thôi."
Tôi chớp chớp mắt: "Í? Anh đang nói anh á hả?"
"Đồ ngốc, đương nhiên tôi đang nói đồ ăn rồi." Lâm Hạo Hải vẫn giữ nụ cười trên môi.
"..."
Tôi buồn bực ngồi vào phòng ăn, không bao lâu đã thấy Lâm Hạo Hải bê đồ ăn lên.
Màu sắc, hương thơm, hình dạng... thật không còn gì để chê!
Tôi kinh ngạc nhìn Lâm Hạo Hải, hoàn toàn không ngờ anh ta còn có khả năng này nữa.
Người ta đều nói, không cần biết làm gì, tốt nhất vẫn cần có sở trường thứ hai. Xem ra Lâm Hạo Hải đã chuẩn bị tốt cho việc đi làm đầu bếp sau khi tập đoàn Lâm thị phá sản rồi...
Phỉ phui, tôi bây giờ còn đang dựa vào tập đoàn Lâm thị mà kiếm cơm đây, nói lung tung cái gì thế... Dù thế nào tôi vẫn đang là thư ký của Lâm Hạo Hải, nếu sau này anh ta đi làm đầu bếp... Chẳng lẽ cửa hàng người ta còn đặc biệt nhận tôi vào làm chân nhặt


XtGem Forum catalog