
Tác giả: Tựu Mộ
Ngày cập nhật: 03:16 22/12/2015
Lượt xem: 1341261
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/1261 lượt.
ợt một cái, trực tiếp ngã thẳng xuống đất...
Dù thế nào thì Tiền Chấn Hựu cũng khác Lâm Hạo Hải, anh ta vô cùng quyết đoán đỡ tôi lên, sau đó dìu tôi vào phòng khách, nói: "Haizzz, Dĩ Sương, từ ngày đó em đã thay đổi không ít, nếu là em lúc trước thì tuyệt đối không lỗ mãng như thế này đâu."
Tôi bình tĩnh đáp một tiếng: "Ừ."
Bởi vì tôi là Hạ Tiểu Mễ...
Tôi ngồi phịch xuống ghế sô pha: "Tình hình em thế này cũng chẳng tiếp đãi anh được, thôi thì cứ nói vào chuyện chính luôn vậy. Anh muốn nói gì?"
Tiền Chấn Hựu ngồi đối diện với tôi, cân nhắc một lúc mới cất tiếng: "Dĩ Sương, thật ra... anh không thích em."
...
Hả?
Mắt tôi trợn tròn! Cái tên Tiền Chấn Hựu này, lúc đầu chẳng phải vì yêu Lư Dĩ Sương, yêu đến độ chết đi sống lại, đến nước mắt nam nhi cũng rơi không ít sao? Giờ lại bày ra vẻ phong độ cái quỷ gì chứ?!
Cậu tưởng bây giờ nói cậu không thích là gỡ lại được danh dự ấy hả?! Cậu cũng quá ngây thơ rồi!
Tôi khó hiểu nhìn Tiền Chấn Hựu, cậu ta rất bất đắc dĩ nhìn lại tôi: "Dĩ Sương, em không tin? Thật ra anh nghĩ người thông minh như em chắc đã nhận ra từ lâu rồi."
"Ừm hừm, chuyện này..." Tôi đổi vẻ mặt mình: "Thật ra em cũng có thấy một chút, nhưng mà... nếu anh đã không thích em thì theo đuổi em lâu như thế, lại còn kết hôn với em làm gì?"
Tiền Chấn Hựu lại thở dài: "Dĩ Sương, em chỉ quan tâm mỗi Lâm Hạo Hải, đương nhiên không biết mấy năm gần đây tình hình của nhà họ Tiền rất khó khăn... Nhà anh cần người để liên minh cùng, nhưng việc kinh doanh của nhà họ Tiền ngày một sa sút, căn bản là không có ai muốn đưa tay ra viện trợ. Mà sau lưng Lư Dĩ Sương em lại là nhà họ Lư, chính là mục tiêu mà nhà anh nhắm đến... Nếu em trở thành vợ anh, nhà họ Lư sao có thể không giúp họ Tiền, mà việc em bỏ trốn khỏi lễ cưới là việc anh hoàn toàn không thể ngờ tới. Cũng may bác trai đã quyết định sẽ vẫn giúp đỡ nhà họ Tiền, xem như bồi thường cho anh."
... Thảo nào lúc đầu anh ta nói việc này là do cha Lư Dĩ Sương nhờ nên anh ta nhất định phải làm.
Khi Tiền Chấn Hựu nói những lời này, thần sắc vô cùng tự nhiên, ngữ khí cũng rất hòa nhã, dường như mọi chuyện đều chẳng đáng gì, dường như chuyện cậu ta vì gia đình của mình mà theo đuổi một người con gái rồi kết hôn với cô ta hoàn toàn là chuyện đương nhiên...
Có lẽ bởi vì, cậu ta cho rằng Lư Dĩ Sương thích Lâm Hạo Hải nên sẽ chẳng để ý đến chuyện này.
Có lẽ bởi vì, thế giới quan của cậu ta từ bé đã vặn vẹo = =
Nhưng tôi cảm thấy, nếu việc này xảy ra với mình thì tôi tuyệt đối sẽ không làm thế...
Đợi đã!
Tiền Chấn Hựu, cậu nói dối!
Tôi đột nhiên nhớ ra một việc, liền phẫn nộ chỉ thẳng vào Tiền Chấn Hựu: "Anh nói dối!"
Tiền Chấn Hựu nhìn tôi đầy thắc mắc: "Gì cơ?"
"Anh và Tiền Chấn Tá hai người từ nhỏ chẳng phải đã thích Lư... thích em rồi sao?! Tiền Chấn Tá còn nói vì anh mới xuất ngoại cơ mà!"
Lúc Lâm Hạo Hải nói chuyện này với tôi, tôi bị ấn tượng mạnh lắm đấy. Hai anh em cùng yêu một cô gái, chuyện "Quỳnh Dao" như thế sao tôi có thể quên được chứ? Cái tên Tiền Chấn Hựu này định bắt nạt cô nàng Lư Dĩ Sương bây giờ bị "ngốc hóa" đúng không... Nói cho cậu biết, không có cửa đâu!
Tiền Chấn Hựu ngẩn ra, sau đó bật cười: "Không phải đâu."
"?" Tôi nhướng mày.
"Anh và Tiền Chấn Tá... Tiền Chấn Tá thì anh cũng không rõ lắm, nhưng anh thì tuyệt đối không thích em... Anh chính thức theo đuổi em cũng là sau khi vào đại học. Lúc đó là thời điểm nhà họ Tiền bắt đầu xuống dốc. Có điều nói thật, lúc trước cả anh lẫn Tiền Chấn Tá đều cho rằng mình thích em, anh ấy đúng là vì anh mà xuất ngoại. Nhưng vừa hay khi vào đại học, anh lại gặp được người mình thích thật sự." Tiền Chấn Hựu vô cùng bất đắc dĩ thở dài một hơi, trong đáy mắt lại lộ ra nét u buồn.
... Tiền Chấn Hựu không thích Lư Dĩ Sương?!
Tôi nghiến răng: "Là như thế sao? Vậy, vậy người anh thích là ai?"
Tiền Chấn Hựu chắc cũng đang nghĩ về cô gái đó, ánh mắt đó tôi chưa nhìn thấy bao giờ. Cậu ta nói: "Cô ấy tên là ..."
Tôi nín thở chờ đợi...
"Hạ Tiểu Mễ, cô không đóng cửa là thế nào vậy?" Đột nhiên giọng Lâm Hạo Hải vọng từ cửa vào!
Hơi thở của tôi trôi tuột xuống bụng...
Tôi bi phẫn quay đầu ra cửa. Cái tên Lâm Hạo Hải này, sớm không về, muộn không về, lại nhằm đúng cái lúc này mà điểm danh! Muốn chết à!
Lâm Hạo Hải thấy tôi và Tiền Chấn Hựu ngồi ở phòng khách thì sững ra: "Tiền Chấn Hựu?"
Ngữ khí cực kỳ kinh ngạc...
Tiền Chấn Hựu còn kinh ngạc hơn: "Anh vừa gọi gì? Hạ Tiểu Mễ?"
= 口 =
Bình thường khi ở một mình, Lâm Hạo Hải vẫn thường gọi tôi là Hạ Tiểu Mễ...
Tôi vội nói: "Anh ấy, anh ấy gọi em là Lư Dĩ Sương, chỉ là, chỉ là có lúc chúng em nhớ tới Hạ Tiểu Mễ, nên mới gọi tên cô ấy vậy thôi, xem có khi buổi tối cô ấy sẽ hiện hồn về thăm chúng em...!"
... Mợ, đây là lời nói dối không đáng tin nhất suốt bao nhiêu năm nay của tôi...
Thế mà Tiền Chấn Hựu lại tin sái cổ: "Làm thế có thể khiến người chết hiện về sao?"
Tôi cười gượng: "He he, he he, chắc vậy ..."
Lâm Hạo Hải đã đi vào trong, liếc tôi khinh bỉ mộ