
Tác giả: Chu Tuyết Nhi
Ngày cập nhật: 03:11 22/12/2015
Lượt xem: 134790
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/790 lượt.
g cuốn nhật ký còn làm cho người khác có ấn tượng không hay về một phụ nữ hơi phóng túng và không bị
Thế nhưng mấy ngày không viết thì lại nhớ, xem ra tôi đúng là hết thuốc chữa rồi. Viết nhật ký đã trở thành một phần cuộc sống hiện nay của tôi, tôi chẳng cách nào bỏ qua hay thay đổi được nữa. Tôi vẫn thường hay nghĩ, ngày nào cũng rảnh rang, không có chuyện gì làm, cứ ở nhà thế này cũng không tốt, sống một mình, thui thủi một mình, cơ hội để tiếp xúc với xã hội bên ngoài cũng ngày một ít đi, tôi nghi ngờ chẳng biết liệu mình có bị mắc bệnh thần kinh không nhỉ, thời gian gần đây lại thường hay gặp ác mộng, lúc thì mơ thấy Hà Quốc An, lúc là Trương Điểm, lúc là Gia Gia khi còn sống, có lúc lại có cảm giác như là đang bị ai đuổi bắt vậy, tôi cứ thế chạy thục mạng, nhưng tay chân chẳng thể nhúc nhích được, mềm nhũn không sao chạy nổi. Tôi không có nơi nào để lẩn trốn, bị bao vây tứ bề. Tỉnh dậy sau cơn ác mộng là không thể nào ngủ lại được, mắt cứ mở trừng trừng nhìn bốn bức tường, tôi cảm thấy như mình bị nỗi cô đơn nuốt chửng vậy.
Để thoát khỏi ác mộng vì cô đơn, tôi quay về nhà ở vài bữa. Ở bên ba mẹ, được ba mẹ che chở, tâm trạng tôi đã khá hơn nhiều. Tôi đi chợ mua thức ăn với mẹ rồi cùng làm công việc nhà, rồi lại cùng ba mẹ mua hàng, bận rộn luôn tay, cuộc sống cũng trở nên đầy đủ và có ý nghĩa hơn. Xem ra thì con người ta sống phải bận rộn một chút, nếu không thì cuộc sống sẽ chẳng có ý nghĩa gì nữa. Sống mà không có hoài bão cũng không được, khi cuộc sống vật chất đã đầy đủ rồi thì càng cần phải có mục tiêu để vươn tới, nhưng tôi thì làm được gì đây chứ? Ba nói, “Tuyết Nhi à, con không cần phải đi tìm việc làm nữa đâu, quay về trông coi, quán xuyến cái cửa hàng này đi. Ba đã lớn tuổi rồi, có khi cũng lực bất tòng tâm, ba mẹ đều muốn để lại cửa hàng cho con kinh doanh”. Tôi không trả lời ba mẹ, ít nhất thì giờ đây tôi cũng chưa muốn ngồi cả ngày ở cửa hàng, rồi cứ làm đi làm lại những việc giống nhau như thế này đâu.
Tôi viết qua quýt cho Hà Quốc An mấy chữ, coi như trả lời anh ấy vậy.
Tôi đến nhà tang lễ.
Taxi vừa ngừng trước cổng nhà tang lễ, tôi trông thấy Vương Kiếm Hùng đang đi ra cửa, suy nghĩ đầu tiên lóe lên trong tôi là không lẽ Vương Tân Mai đã qua đời rồi sao?
Vương Kiếm Hùng nước mắt chảy dài, sau anh ta còn có một cụ già. Tôi bước tới hỏi thăm, “Vương Kiếm Hùng, Tân Mai có phải cô ấy đã…”.
Vương Kiếm Hùng cố gượng vui vẻ nói, mẹ Vương Tân Mai đã mất, mất hồi tuần trước. Vương Kiếm Hùng - người đàn ông cao to, mạnh mẽ thế kia sao nghe giọng nói lại bi thương thế.
Vương Kiếm Hùng lại hỏi tôi, “Tuyết Nhi, cô đến đây để...?”
Tôi cúi đầu, khẽ nói, “Con gái tôi…”
Vương Kiếm Hùng liền nói ngay, “Tôi hiểu rồi, Tuyết Nhi à, cô cố gắng giữ gìn sức khỏe nhé. Tôi đi trước đây”. Nói xong anh liền quay sang dìu ông cụ, đó là ba của Tân Mai. Tôi dõi mắt trông theo họ đi khuất rồi mới đi vào cổng nhà tang lễ. Tôi đến thăm Gia Gia, muốn mua mộ cho Gia Gia thì phải đến Văn phòng Quản lý Nghĩa trang của Ủy ban khu vực
Lúc đi ra khỏi nhà hỏa táng, nghe thấy tiếng còi đinh tai phát ra từ chiếc xe màu đen ở phía xa, sau đó tôi thấy Vương Kiếm Hùng đứng trước xe, vẫy tay chào tôi, “Tuyết Nhi, nhà cô ở đâu thế, để tôi đưa cô về nhà trước rồi sẽ quay lại bệnh viện thăm Tân Mai”.
Tôi nghĩ, cũng lâu rồi tôi không đến thăm Tân Mai, liền nói với Vương Kiếm Hùng, tôi cũng muốn đi thăm Tân Mai. Vương Kiếm Hùng nghĩ một hồi rồi nói, “Thôi được”, và cho xe chạy về hướng bệnh viện Tâm thần.
Một mình Vương Tân Mai ngồi ở chiếc ghế gỗ trong phòng, vừa cười vừa hát. Chúng tôi đi vào phòng, cô cũng chẳng có phản ứng gì cả, cứ như thế giới này chỉ có mỗi mình cô vậy. Vương Kiếm Hùng nói, “Tân Mai, ba đến thăm em này”.
Tôi nhìn thấy ba Tân Mai đã nước mắt ràn rụa, khẽ lấy tay áo để lau nước mắt. Vương Tân Mai quay người lại, đột nhiên phá lên cười ha ha với chúng tôi.
Ba người chúng tôi cứ thế đứng ở đó khoảng hai mươi phút, trầm lặng không nói câu nào, chỉ nhìn Tân Mai tự diễn trò một mình. Tôi nhìn thấy gương mặt Vương Kiếm Hùng đầy vẻ đau đớn. Vẻ lạnh lùng của người đàn ông chín chắn cứ như một bức điêu khắc mang những đường viền vô cùng rõ nét vậy, đẹp nhưng lạnh lùng, làm cho người ta trông thấy mà e ngại, nhưng cũng làm cho người ta sinh lòng ái mộ. Tôi nghĩ, người đàn ông đang ở trước mặt tôi đây tâm tư thế nào nhỉ? Phụ nữ thiếu sự quan tâm săn sóc của đàn ông thì chưa hoàn mỹ, còn đàn ông nếu thiếu sự dịu dàng của người phụ nữ thì sẽ ra sao đây? Sẽ lạnh lùng ư? Sẽ lặng lẽ ư? Hay hoang mang trong tình cảm?...
Ngày 7 tháng 12
Trời mưa
Tôi nằm trên giường đến hơn 9 giờ mới dậy, mở máy giặt chuẩn bị giặt đồ nhưng vòi nước lại bị hư, tôi gọi bộ phận quản lý cho người đến thay. Chỉ một lúc sau, một người đàn ông trung niên đến, ông ta kiểm tra hệ thống ống nước một hồi rồi nói ống nước nóng trong nhà tắm cũng cần phải thay, trong đường ống có một lỗ rò làm nước rỉ ra ngoài. Tôi cảm động trước sự nhiệt tình của người thợ sửa, liền vội pha cho ông ta một tách cà phê, ông ta