
Tác giả: Chu Tuyết Nhi
Ngày cập nhật: 03:11 22/12/2015
Lượt xem: 134797
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/797 lượt.
nói, ông ta muốn uống trà. Thế là tôi liền gọi điện cho cậu Lưu ở khu cửa hàng mang lên một gói trà hoa nhài.
Người thợ sửa thay vòi nước trước, tôi bảo ông ta hãy nghỉ ngơi một lát, uống ngụm trà rồi hãy làm tiếp. Người thợ cũng không khách sáo, liền ngồi xuống uống trà, tôi ngồi ở cái sofa gần đấy để tiếp chuyện. Ông ta vừa uống vừa khen tài nghệ pha trà của tôi. Tôi cưi thầm trong bụng, tôi thì làm gì có tài nghệ pha trà nào cơ chứ, chẳng qua là do có nhiều dịp đi đến các quán trà, biết được một chút về nghệ thuật pha trà mà thôi. Người thợ sửa nói từ chuyện quản lý khu vực đến chuyện cuộc sống cá nhân, rồi tự nhiên ông ta lại kể cho tôi nghe về chuyện vợ ông ta không hiểu ông ta như thế nào, như thế nào… tôi chỉ cười an ủi ông ta. Ông ta nói rất cảm ơn vì tôi đã hiểu cho ông ta. Ông ta buồn buồn quay sang thay vòi nước nóng cho tôi.
Tôi hỏi ông ta hết bao nhiêu tiền. Ông ta nói là không cần, chỉ giúp tôi sửa lại một chút mà thôi. Nhận được lòng tốt của người khác, tự nhiên cảm thấy vô cùng biết ơn, nên tôi mời ông ta ở lại uống trà. Ông ta lại hỏi đến cuộc sống của tôi, tôi chỉ nói là rất tốt. Ông ta nói, những phụ nữ như cô thì nên có một người đàn ông để bảo vệ cho mình, cô đẹp đến thế này mà, phụ nữ đẹp thì thường được đàn ông ham muốn thương yêu. Ông ta nói, tôi giống như nhân vật Lâm Đại Ngọc trong truyệnHồng Lâu Mộng vậy, cần phải có người yêu thương và chiều chuộng. Ông ta nói, đã để ý đến tôi từ lâu rồi, trong cái khu này tôi được coi là người đẹp nhất. Lúc nói chuyện mắt ông ta cứ nhìn tôi chằm chằm, tôi cảm thấy hơi ngại nên cúi đầu xuống, lúc đó tôi mới nhận ra là mình ăn mặc không được lịch sự và đẹp mắt cho lắm, một chiếc quần ở nhà nền trắng có điểm xuyết những bông hoa màu hồng hồng nhỏ li ti, một chiếc áo len bó sát người màu hồng đậm. Do lúc ấy tôi quá vội, lo tìm người đến sửa giúp cái vòi nước hư nên mới sơ suất quên cả mặc áo khoác ngoài.
Tôi vội đứng dậy nói xin lỗi, tôi xin phép vào khoác chiếc áo, lúc tôi đứng lên thì người thợ sửa cũng đột ngột đứng dậy theo, kéo lấy tay tôi nói, “Cô Châu này, tôi…”
Quá bất ngờ trước hành động của ông ta, tôi sợ đến toát cả mồ hôi, lắp bắp, “Ông...?”
Người thợ liền nói, “Tôi… tôi rất muốn được hôn cô một cái”. Tôi sợ hãi, vùng khỏi tay ông ta rồi chạy thẳng vào phòng, ông ta cũng liền bám gót theo sau, tôi ngây người ra, sợ hãi hỏi, “Ông muốn gì?” Ông ta như bị thôi miên, cười hết sức nhăn nhở, “Tôi, tôi chỉ muốn được gần gũi với cô một lát thôi mà”.
Tôi hét lên, “Ông cút đi mau!” Tôi chụp lấy chiếc điện thoại trên đầu giường, “Nếu ông còn chưa chịu đi tôi sẽ báo cảnh sát đấy”. Ông ta hoang mang vội chụp lấy tay cầm điện thoại của tôi ấn xuống, “Thôi được rồi, cô đừng có như vậy… cứ coi như hôm nay tôi chưa nói gì đi, tôi sẽ đi, sẽ đi mà…” Rồi ông ta đi ra với vẻ tiếc nuối.
Ông ta ra khỏi cửa thì nỗi sợ hãi trong tôi mới dần tan, tôi ngã vật xuống giường, đau đớn khóc một mình. Tại sao? Tại sao lại như vậy? Đàn bà thế nào mà lại bị bọn đàn ông tùy tiện trêu đùa, quấy nhiễu chứ? Bọn mày tưởng tao là loại đàn bà hư hỏng hay sao mà muốn bỡn cợt thế nào cũng được hả?
Tôi không sao lấy lại được sự bình yên trong tâm hồn, cả ngày trời cứ bị hình ảnh lão thợ kia ám ảnh, sợ hãi. Tôi trở nên âu sầu buồn bã.
Buổi chiều, nhân viên khu quản lý gửi đến một tờ biên lai thu tiền, bao gồm những mục như tiền công sửa chữa: 20 tệ; phụ liệu sửa chữa: 80 tệ.>
Thứ năm, ngày 8 tháng 12
Trời âm u
Ở quán trà Thanh Nhàn, lúc tôi kể cho Vương Kiếm Hùng nghe chuyện tôi bị người thợ sửa ống nước quấy rối thì Vương Kiếm Hùng tỏ ra hết sức tức giận, “Thật khốn nạn, những thằng đàn ông thối tha có tâm địa bất chính, cứ trông thấy phụ nữ đẹp là suy nghĩ bậy bạ”. Lúc Vương Kiếm Hùng nói, anh chau mày lại, trừng mắt lên, rất có khí phách nam nhi.
Kiếm Hùng nói, “Tuyết Nhi này, sau này nếu có ai dám bắt nạt em thì hãy gọi ngay cho anh nhé. Anh không tin là có kẻ nào dám ăn hiếp bạn của Vương Kiếm Hùng này đâu”.
Vương Kiếm Hùng lại hạ giọng nhỏ nhẹ nói, “Thế nhưng, Tuyết Nhi à, em cũng phải tìm cho mình một chỗ để nương tựa chứ, chính vì bọn họ thấy em cô đơn lẻ loi một mình nên mới dám giở trò như vậy đấy”. Tôi nhìn Vương Kiếm Hùng, trong lòng bỗng thấy m áp. Tôi chợt nghĩ nếu như bên cạnh tôi có được một người đàn ông như Vương Kiếm Hùng thì chắc chắn sẽ chẳng có ai dám ăn hiếp tôi cả.
Vương Kiếm Hùng châm một điếu thuốc, rồi nhẹ nhàng phà ra những vòng khói tròn, cử chỉ khoáng đạt ấy của anh trông thật hấp dẫn.
Do muốn mời tôi làm người mẫu nên Vương Kiếm Hùng mới hẹn tôi ra đây. Anh định sẽ sáng tác một bức tranh sơn dầu phản ánh giai cấp trí thức đương đại nơi thành thị để gửi tham dự cuộc triển lãm do Hiệp hội Mỹ thuật thành phố tổ chức vào tháng tám năm sau, ý tưởng cho bức tranh thì đã có rồi, chỉ còn thiếu người mẫu nữa thôi, nên muốn nhờ tôi giúp.
Tôi nói e là em không thể giúp được đâu, chí ít mà nói thì em cũng không có được cái khí chất như thế.
Vương Kiếm Hùng nói, “Sao em lại đánh giá thấp bản thân mình đến thế ch