The Soda Pop

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nhớ Mãi Không Quên

Nhớ Mãi Không Quên

Tác giả: Đông Bôn Tây Cố

Ngày cập nhật: 04:31 22/12/2015

Lượt xem: 1341773

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1773 lượt.

hỉ là nôn khan, sau đó dựa tường từ từ đứng lên, ngẩng đầu nhìn mình trong gương, sắc mặt tái nhợt, hai mắt mông lung. Đã bao lâu không có nôn giống như thế này? Tần Vũ Dương cũng không nhớ rõ. Giống như quay lại thời điểm mới bắt đầu công việc, sự chua xót nhiều năm như vậy xông lên đầu. Cô ở trong lòng hỏi bản thân: Tần Vũ Dương, ngươi nhiều năm khổ cực như vậy liều mạng như vậy là vì cái gì? Bây giờ chỉ một Triệu Tịch Vũ cũng có thể làm ngươi thành như vậy, ngươi nhiều năm lăn lộn thật uổng phí mà! Cố Mặc Hàm, anh đã đi rồi thì vì sao còn muốn trở về! Vì sao!
Nước mắt theo hai gò má chảy xuống khóe miệng, Tần Vũ Dương nếm hương vị mặn ấy. Nghe người ta nói, lúc con người đang say rượu là lúc yếu đuối nhất. Tần Vũ Dương lau khô nước mắt, tự nói với mình: Tần Vũ Dương, Cố Mặc Hàm cùng ngươi không có quan hệ, thật sự không có quan hệ, anh ta sẽ không bao giờ làm tổn thương ngươi nữa.
Tần Vũ Dương chỉnh đốn xong bản thân, cảm thấy cô đã uống quá nhiều, trong dạ dày lại đau dồn dập, cô thực sự không chịu nổi, định bỏ về.
Vừa ra cửa phòng vệ sinh, đã thấy Cố Mặc Hàm cầm lấy áo khoác của cô đứng ở ngoài cửa.
Cô sững sờ tại chỗ nhìn Cố Mặc Hàm từng bước từng bước đi đến trước mặt cô: “Đi, anh đưa em về.” Vừa nói vừa khoác lại áo trên người cô, sau đó nắm lấy tay cô.
Tay của cô lạnh buốt, lại được bao bọc bởi bàn tay ấm áp của anh, Tần Vũ Dương bỗng nhiên nhớ lại khi đó Cố Mặc Hàm cũng nắm lấy cô như vậy, cô cảm thấy cô dạ dày càng đau dường như cũng có liên quan đến những đau đớn trong lòng vậy. Cúi đầu xuống, nước mắt đong đầy nóng hổi rơi xuống trên mu bàn tay Cố Mặc Hàm. Cố Mặc Hàm chỉ cảm thấy nước mắt kia làm cháy lên sự đau đớn trong lòng anh.
Tần Vũ Dương đột nhiên vung anh ra: “Cố tổng, xin lỗi, tôi thấy không khỏe, xin đi trước.” Nói xong lảo đảo đi ra ngoài.
Cố Mặc Hàm sải bước đuổi theo, bắt lấy cổ tay cô kéo cô đi về phía trước: “Đã muộn rồi, để anh đưa em về.” Giọng nói áp đặt làm cho Tần Vũ Dương không cách nào cự tuyệt.
“Cố Mặc Hàm anh làm cái gì vậy? Đang thương sót tôi? Đồng tình tôi? Hay đang thay Triệu Tịch Vũ giải quyết hậu quả?” Tần Vũ Dương rốt cục không chịu nổi, vùng vẩy vài cái, đau đớn làm mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Cố Mặc Hàm nhìn sắc mặt cô trắng bệch không bình thường, trên trán toát ra rất nhiều mồ hôi, có chút hoảng hốt hơi buông lỏng cổ tay cô: “Em làm sao vậy? Chỗ nào khó chịu?”
Tần Vũ Dương ôm lấy dạ dày ngồi xổm xuống, vùi đầu vào trong khuỷu tay: “Không cần anh giả mù sa mưa, nếu như không phải vì anh, Triệu Tịch Vũ cô ta có đối phó tôi như vậy không?”
Cố Mặc Hàm cũng ngồi xổm xuống: “Có phải dạ dày đau không? Rất đau sao?”
Tần Vũ Dương mở miệng lẩm bẩm: “Không phải là dạ dày đau, mà là lòng đau, đau đến tôi muốn đi tìm cái chết vậy, mỗi lần trông thấy anh, thì nó lại đau, tôi phải dành nhiều thời gian mới có thể làm cho nó không đau. Cố Mặc Hàm, tại sao anh phải đi tới đi lui trong thế giới của tôi? Vì sao vậy?”
Cố Mặc Hàm từ từ đỡ cô dậy, đem cô ôm vào trong ngực, vỗ nhè nhẹ sau lưng cô, cái cằm cọ sát hôn nhẹ ở đỉnh đầu cô, giọng nói ôn nhu như nước chảy: “Vũ Dương, sau này anh sẽ không bao giờ rời khỏi em nữa, sẽ không để cho bất luận kẻ nào khi dễ em, ai cũng không thể, Triệu Tịch Vũ nợ em, anh nhất định sẽ giúp em đòi đủ!”






Kim Yến Tây Xuất hiện
Cố Mặc Hàm đợi nửa ngày cũng không thấy phản ứng, cúi đầu nhìn xuống, Tần Vũ Dương đã ngủ, anh bất đắc dĩ cười một cái. Chỉ đành ôm lấy cô đến phòng anh thường ở trong khách sạn này, đặt cô lên giường, cởi giày cùng áo khoác ra, đắp chăn, lại dùng khăn nóng lau mặt và tay cho cô, ngồi ở bên giường nhìn cô một lúc, rồi cuối cùng tắt đèn đi khỏi.
Chờ anh trở lại hội sảnh yến tiệc, năm con mắt kia hết sức tò mò sao anh còn có thể trở lại.
“Cậu tại sao trở lại rồi?” Thạch Lỗi hỏi.
“Cô ấy uống quá nhiều tớ không có đưa cô ấy trở về mà trực tiếp ở lại khách sạn. Đúng rồi, vừa rồi trên hành lang có phóng viên gì đó chụp được cái không nên chụp, cậu giúp tớ xử lý.” Cố Mặc Hàm không yên lòng trả lời.
Cố Mặc Hàm lái xe rời khỏi khách sạn cũng không quá lâu thì trở lại. Đi đến phòng của Tần Vũ Dương ngủ để thuốc dạ dày ở đầu giường, từ trên cao nhìn xuống cô gái đang ngủ say này vẻ mặt bất đắc dĩ: “Vũ Dương, anh nên làm thế nào với em đây…”
Ngày hôm sau Tần Vũ Dương mới vừa tỉnh dậy đã cảm thấy đau đầu như muốn nứt ra, quan sát hoàn cảnh xung quanh không quen thuộc này, ở đầu giường nhìn thấy một ly nước cùng một lọ thuốc dạ dày. Cô chỉ nhớ rõ người nhìn thấy sau cùng là Cố Mặc Hàm, nhưng thế nào cũng không nhớ nổi cô làm cách nào đến được chỗ này, rửa mặt thay quần áo xong rồi đi khỏi thì mới biết đây là khách sạn mà tối hôm qua mới tổ chức buổi yến tiệc kia, chắc là Cố Mặc Hàm đưa cô tới đây. Cô bây giờ thật sự là không rõ tâm tư của Cố Mặc Hàm.
Cố Mặc Hàm đứng trước cửa sổ phòng làm việc của tầng 26 nhìn Tần Vũ Dương ra khỏi khách sạn gọi xe rời đi, điện thoại trong phòng làm việc vang lên, Cố Mặc Hàm