
Tác giả: Hồ Ly Xinh Đẹp
Ngày cập nhật: 03:19 22/12/2015
Lượt xem: 134803
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/803 lượt.
ài ngày.
“Tôi về lấy vài thứ, nếu anh lo lắng thì có thể phái người đi theo tôi.” Thu Ý Hàm thấy Trọng Lâm không có phản ứng, cô cho rằng anh đang lo lắng cô lại bỏ trốn.
Trọng Lâm không hề vui vẻ khi nghe được lời nói của Thu Ý Hàm. Rõ ràng là cô đã ở lại bên người anh nhưng anh không thể tả được dự cảm không tốt này là gì.
“Em muốn về khi nào cũng được, chỉ cần em quay lại trong ngày là được.” Trọng Lâm hít sâu một hơi: “Anh sẽ không bố trí người đi theo em.”
Trọng Lâm không hy vọng quan hệ giữa bọn họ trở thành như thế, nhưng mà lần đầu tiên anh cảm giác được có một số việc anh không thể khống chế.
“Trong vòng ba ngày phải tra ra ai là người phản bội Ám Môn.” Mệnh lệnh của Trọng Lâm khiến đối phương không có dũng khí phản bác lại.
Thu Ý Hàm hoàn toàn chưa từng thấy Trọng Lâm như thế này. Suy cho cùng, anh là dạng người gì, tại sao có khả năng điều khiển nhiều người biết võ như vậy. Ám Môn mà Trọng Lâm nói là một nơi như thế nào? Ở trong ấy, anh là người nào? Càng ngày Thu Ý Hàm càng cảm thấy rằng dường như cô hoàn toàn không biết anh.
“Tôi muốn hôm nay trở về.” Thu Ý Hàm muốn yên lặng một chút, suy nghĩ một chút chuyện sau này.
“Vết thương trên tay em còn chưa lành hẳn, hoạt động không tiện lắm. Anh đưa em qua đó, hay là… để A Li cùng đi với em?” Trọng Lâm lo trên đường trở về, một mình cô như vậy sẽ có nhiều bất tiện, rồi lại sợ cô không muốn để cho anh đi theo.
“Anh còn phải đi làm, sắp xếp cho tôi một tài xế lái xe là được. Trong nhà có má Trương có thể giúp tôi, một bàn tay của tôi còn có thể dùng được.” Cô biết không phải là Trọng Lâm muốn theo dõi cô, nhưng bây giờ cô cần một nơi không có anh để được bình tĩnh một chút.
Có anh ở bên cạnh, Thu Ý Hàm rất dễ bị ảnh hưởng, cô muốn nghĩ chuyện gì cũng không được.
Kết quả của hôn nhân
Chuyển ngữ: Pussycat Thu Ý Hàm xuống xe, nhìn căn nhà mình đã ở hai mươi mấy năm. Hôm nay phải rời đi, nhưng một ngày nào đó cô sẽ quay trở về.
Thu Ý Hàm nhấn chuông ngoài cổng sắt. Chìa khoá của cô đã bị mất vào cái ngày cô bị trói cho nên bây giờ cô chỉ có thể hy vọng đúng lúc má Trương có ở nhà.
Thật sự không thể tưởng tượng được là họ còn có thể phát triển đến bước này, còn có thể làm hôn lễ ở lễ đường. Khoảnh khắc khi biết Trọng Lâm lừa gạt mình, cô cảm thấy rằng bọn họ đã tan vỡ rồi. Có điều dường như bây giờ cũng chẳng tốt hơn là bao, cô còn có mong đợi gì anh không? Cô không biết.
“Tiểu thư, mấy ngày nay cô đi đâu vậy?” Má Trương mở cửa, sau khi thấy Thu Ý Hàm đã trở về, bà không kiềm chế được tâm trạng vừa vui mừng vừa lo lắng của mình. Tuy rằng má Trương đã lớn tuổi nhưng vẫn còn rất khoẻ mạnh, bà nhanh chóng đi tới trước cổng sắt mở cửa cho Thu Ý Hàm.
“Tiểu thư, tay của cô bị sao vậy, mau vào đi.” Má Trương rất đau lòng khi thấy tay của Thu Ý Hàm bị thương. Bà luôn luôn xem cô như là báu vật ở trong lòng mình, không muốn cô chịu một chút uất ức nào. Bà vội dắt bàn tay kia của Thu Ý Hàm, đi vào nhà. Vừa mới vào nhà, má Trương nhanh chóng tìm hộp thuốc cứu thương tới, muốn giúp Thu Ý Hàm xử lý lại vết thương.
“Má Trương, không cần đâu, đã đỡ hơn nhiều rồi.” Thu Ý Hàm rút lại cái tay đang bị má Trương nắm, an ủi bà, làm cho bà yên tâm.
Thu Ý Hàm chậm rãi đi qua mỗi một ngóc ngách của căn nhà. Cô sẽ có một khoảng thời gian rất dài không thể trở lại. Bây giờ, cô muốn đem tất cả mọi thứ ở nơi này khắc ở trong đầu.
Cô đẩy cửa thư phòng của cha ra, mọi thứ bên trong đều không thay đổi. Phòng này từng là nơi cô không muốn tới nhất, nhưng mà bây giờ cũng là nơi cô lưu luyến nhất.
Cô hận lầm cha mười mấy năm, cuối cùng cũng không thể để cho cô và cha một cơ hội sống với nhau thật tốt. Tại căn phòng này, cô từng châm chọc khiêu khích cha. Tại căn phòng này, cô quay lưng lại với cha, bản thân thật sự rất bất hiếu.
Ở trong này, Thu Ý Hàm cho phép bản thân mình khóc một lần cuối cùng. Từ nay về sau, cô quyết sẽ không rơi lệ nữa. Tình hình bây giờ cũng không cho phép cô có một chút yếu đuối nào. Cô cần trở nên kiên cường hơn so với trước kia.
“Con có chút việc cần phải rời đi một thời gian, má Trương, trong khoảng thời gian này xin má thường xuyên dọn dẹp nhà cửa một chút. Nhưng lúc không có việc gì thì má có thể về thăm người nhà, tiền lương của má thì vẫn tính như trước.” Thu Ý Hàm dặn dò má Trương chuyện sau khi cô rời đi. Tuy rằng sức khỏe má Trương còn khoẻ mạnh nhưng mà nói cho cùng thì tuổi tác cũng không còn trẻ, sau khi cô đi thì trong nhà cũng chỉ cần quét dọn một chút là được.
Má Trương hết sức kinh ngạc đối với những lời đột ngột của Thu Ý Hàm. Mấy ngày nay, không biết vì sao cô tự dưng bị mất tích khiến bà rất lo lắng. Bây giờ, cô lại nói chuyện với bà kiểu này làm bà rất sợ cô bị luẩn quẩn trong lòng.
“Tiểu thư, cô nhất thiết không thể làm chuyện ngốc. Cô còn có má Trương, má Trương chính là người thân của cô.” Má Trương kích động ôm lấy Thu Ý Hàm.
Biết chắc là má Trương đã hiểu lầm, Thu Ý Hàm dùng cái tay không bị thương nhẹ nhàng vỗ lưng bà. “Má Trương, con không sao, thật là con