
Tác giả: Hồ Ly Xinh Đẹp
Ngày cập nhật: 03:19 22/12/2015
Lượt xem: 134799
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/799 lượt.
có chút việc phải rời khỏi, nhưng mà nhất định là con còn quay lại.” Đúng vậy, nhất định cô sẽ trở về.
Cuối cùng, chính tay má Trương thu dọn đồ đạc cho cô, bởi vì một bàn tay của cô bị thương, má Trương khăng khăng bắt cô ngồi một bên là được. Trong lòng cô thấy ấm áp. Lúc rời đi, cô biết rõ má Trương khóc nhưng mà bây giở cô không thể quay đầu lại.
Như Thu Ý Hàm yêu cầu, lễ cưới không hề long trọng, hai người chỉ tiến hành nghi lễ tại một lễ đường. Mặc dù hình thức rất đơn giản nhưng lễ đường được trang trí vô cùng lộng lẫy. Nhưng giờ đây, đối với Thu Ý Hàm mà nói những cái này hoàn toàn không có ý nghĩa gì. Cô đã từng mong đợi tương lai của cô và Trọng Lâm, nhưng bây giờ không có gì để hy vọng nữa.
Sau khi trao đổi nhẫn xong, đến lúc Trọng Lâm muốn hôn môi thì Thu Ý Hàm nhẹ nhàng tránh né.
Thấy cô làm như vậy, ánh mắt của Trọng Lâm trầm xuống, nhưng anh vẫn không cưỡng ép cô. Xem ra, nếu như anh sắp đặt chuyến đi hưởng tuần trăng mật thì cô cũng sẽ không vui vẻ.
Trọng Lâm đã đem đồ đạc của mình và Thu Ý Hàm dọn vào phòng ở nhà chính, thực hiện lời hứa lúc trước. Mặc dù anh không muốn nhìn thấy cha mình mỗi ngày nhưng mà anh bằng lòng làm như vậy là vì cô.
Tiếng nước trong phòng tắm ào ào truyền đến. Ngồi ở trên giường, trong lòng của Thu Ý Hàm vô cùng lo lắng, cô đã tắm rửa xong rồi, bây giờ ở bên trong là Trọng Lâm.
Mặc dù là hai người đã rất thân mật rồi, nhưng mà cô vẫn còn rất sợ hãi khi nghĩ đến chuyện buổi tối hôm đó. Cô không muốn Trọng Lâm sẽ lại làm như vậy với cô nữa, thật sự cô thà rằng là người khác làm nhục cô. Nghĩ đến sự thô bạo của anh đêm đó, Thu Ý Hàm càng co ro người lại chặt hơn.
Tiếng nước đã ngừng, có nghĩa là anh sẽ ra ngay lập tức, Thu Ý Hàm vội vàng đắp mền, giả vờ ngủ.
Điều khiến Thu Ý Hàm bất ngờ là sau khi Trọng Lâm đi ra liền trực tiếp đến nằm xuống bên cạnh cô ngủ, không làm thêm một chuyện gì. Sau khi xác định là anh không muốn làm chuyện gì khác, Thu Ý Hàm mới hơi yên tâm.
Trọng Lâm vẫn chưa ngủ, nằm ở bên cạnh cô. Anh đã đợi ngày hôm nay thật lâu rồi, cuối cùng Thu Ý Hàm cũng trở thành bà Trọng. Nhưng mà anh biết rõ trong lòng Thu Ý Hàm vẫn còn bài xích anh cho nên bây giờ anh sẽ không cưỡng ép cô, anh bằng lòng chờ, chờ cô mở lòng ra với anh lần nữa.
Lúc Thu Ý Hàm tỉnh dậy, cô phát hiện thấy bên cạnh không có người, hẳn là Trọng Lâm đã đi làm rồi. Cô nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, đã mười giờ.
Hẳn là Tâm nhi đang ở nhà, cô cần phải nói chuyện với cô ấy một chút. Nhưng mà sau khi xuống lầu, Thu Ý Hàm vẫn chưa trông thấy Tâm Nhi như cô mong đợi, trái lại gặp được cha của Trọng Lâm.
Trong lòng Thu Ý Hàm có chút khó hiểu, bây giờ Trọng Thiên vẫn là chủ tịch của Tập đoàn Trọng thị nhưng giờ vẫn còn mặc quần áo ở nhà, ngồi ở trên sô pha đọc báo, chẳng hề có ý chuẩn bị đi đến công ty chút nào.
Với thân phận bây giờ của cô, Thu Ý Hàm vẫn kính trọng kêu ông một tiếng cha. Mặc dù ông không nói gì nhưng mà Thu Ý Hàm mang máng cảm thấy ánh mắt của ông nhìn cô hơi khác thường.
Vội vàng ăn xong bữa sáng rồi Thu Ý Hàm trở về phòng. Cô cảm thấy được Trọng Thiên nhìn cô với ánh mắt rất kỳ quái khiến cho cô bất giác muốn tránh ông ta.
Hay là Trọng Thiên biết cha mẹ của mình, chuyện mười mấy năm trước thật sự có liên quan rất lớn với Trọng gia?
“Chị Hàm, chị đang ở đâu?” Dịch Thuỷ Tâm dè dặt đẩy cửa phòng ra đi vào, còn chưa đến ba tháng, nhìn thân hình cô cũng không thấy gì khác thường.
Nghe được giọng nói của Tâm Nhi, Thu Ý Hàm từ cửa sổ đi tới nhưng vẫn không trả lời cô ấy. Tâm nhi không tìm đến cô trước thì cô cũng muốn đi tìm cô ấy tâm sự. Một nguyên nhân khác khiến Thu Ý Hàm khăng khăng muốn đến nhà chính ở chính là Tâm nhi, ở đây cô còn có thể giúp cô ấy. Thu Ý Hàm kéo tay Tâm nhi đến bên giường, ngồi xuống.
“Chị Hàm.” Vừa thốt ra thì Dịch Thuỷ nghĩ thầm rằng bây giờ cần phải đổi tên gọi. “Bây giờ phải gọi là chị dâu, em còn chưa quen, xin lỗi chị dâu nha!”
Vừa thốt ra thì Dịch Thủy Tâm nhớ tới bây giờ nên sửa cách xưng hô.
Về việc Tâm nhi xưng hô với cô như thế nào trong lòng Thu Ý Hàm không hề quan tâm, cô ấy gọi như thế nào cũng được.
Thu Ý Hàm khẽ đưa tay đặt lên bụng của Tâm nhi. Sinh mệnh quả là một điều kỳ diệu, không biết có khi nào mình … Nhưng Thu Ý Hàm nhanh chóng xua đi ý nghĩ này.
“Mang thai thật sự mệt chết đi nhưng mà cũng là chuyện rất hạnh phúc.” Mặc dù cha của đứa bé không muốn đứa bé này nhưng mà chỉ cần có thể bình an sinh ra bé thì Tâm nhi đã thoả mãn rồi. Thu Ý Hàm không quấy rầy cô ấy, để cho cô ấy tự mình chia sẻ niềm vui sướng trong lòng.
“Trong thời gian này em sắp biến thành con heo lười rồi, cả ngày chỉ muốn ngủ. May là cha và anh không có nghi ngờ.” Tâm nhi nói xong còn không biết xấu hổ mà thè lưỡi. “Nhưng mà cục cưng vẫn rất ngoan, cho đến bây giờ còn không có làm cho em nôn nghén quá nhiều.”
Mặc dù ngoài miệng Thu Ý Hàm trêu ghẹo cô, nhưng trong lòng lại nhớ tới chuyện thời gian này cơ thể mình không ổn lắm.
Bây giờ cô cũng hơi thích ngủ, có phần tương tự với tình trạn