
Tác giả: Cố Tây Tước
Ngày cập nhật: 03:11 22/12/2015
Lượt xem: 134868
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/868 lượt.
g, “Con à, mẹ hy vọng con có thể quay về.”
Con biết rồi.” Tôi cúi xuống, im lặng hồi lâu, “Khi nào mẹ về, con sẽ đi cùng mẹ.”
“Chị ơi, tối nay chị có ở lại đây không?” Cô tôi đứng dựa ở cửa bếp từ lúc nào.
“Không, chị sẽ về khách sạn.” Mẹ buông tôi ra, chỉnh lại áo, giọng khách khí, “Ngày mai chị lại đến, làm phiền em rồi.” Nói xong, bà lại quay sang tôi, “An Kiệt, con cứ chuẩn bị đi, nếu ngày mai vội quá thì chúng ta sẽ lùi lại một ngày.”
“Không sao ạ.” Tôi nói.
“Con ngoan.” Mẹ cười nói.
Nhìn mẹ ra khỏi cửa, tôi quay người đi đến bàn ăn, rót một cốc nước uống.
“An, bà ấy là mẹ con, nhưng, cũng chỉ là người có công sinh thành ra con thôi.” Giọng từ phía sau truyền đến, như muốn an ủi, vỗ về.
Gặp gỡ, ghen tuông
Tình hình bây giờ trở nên khá kỳ quặc, tóm lại, tôi ngồi trong nhà hàng, trở thành trung tâm giải trí của mọi người, đau hết cả đầu.
“Trong đó có rượu đấy!” Diệp Lận giằng lấy thứ đồ uống trong tay tôi và đưa cho tôi một cốc nước lọc.
“Oa oa oa, anh Diệp cũng biết quan tâm đến người khác cơ đấy!”
“Bình thường anh cũng giúp đỡ em mà.” Diệp Lận nháy mắt.
“Nói thế nào nhỉ, à, dịu dàng, anh Diệp, anh không thuộc típ người dịu dàng đâu.”
phẩm vị, cảm giác.”
“John, không được quan tâm đến cô ấy quá!” Diệp Lận uể oải mở lời.
“Hey, tôi chỉ muốn xác nhận một chút xem cô ấy có còn giữ danh thiếp của tôi hay không thôi.”
Mọi người cười ồ, “sếp, anh mà cũng có lúc phải đi theo đuổi người ta để trông chờ được chụp ảnh à?”
“Trông chờ ư? Ồ, có thể nói như vậy, cô ấy đã tạo cho tôi cảm hứng trong một thời gian ngắn ngủi, còn để lại... dư vị bất tận nữa chứ, có điều cô ấy không phải là người đầu tiên tôi theo đuổi.”
“John, anh cần phải củng cố vốn tiếng Trung của mình.” Diệp Lận rót cho anh ta một ly rượu vang.
“Câu nói này nghe không lọt tai lắm, tôi đến Trung Quốc mới được hai năm mà đã đạt đến trình độ này, cậu phải coi tôi là thiên tài mới đúng chứ!” Hai người không hẹn mà cùng chạm cốc, “Đương nhiên, nếu có ai biết tiếng Pháp, tôi nghĩ tôi sẽ tiến bộ hơn nữa.”
Lòng bàn tay tướp mồ hôi khiến tôi thấy hơi khó chịu, muốn vào nhà vệ sinh rửa tay, vừa đứng dậy thì nghe thấy tiếng chuông gió leng keng ngoài cửa.
“Ngài Tịch.” Tiếng nhân viên phục vụ nhà hàng truyền đến.
Tịch ư? Tôi giật thót mình.
Ngước mắt lên... là Tịch Hy Thần! Đúng là trùng họp... Tôi đứng sững, nhất thời không biết phải làm gì, thực sự hơi bất ngờ.
Hôm nay anh mặc một chiếc áo vest màu nâu đất nhạt, chiếc quần tối màu, mái tóc không được chải chuốt lắm, mọi thứ tuy không đồng bộ nhưng lại vô tình tôn lên vẻ hài hòa, trẻ đẹp đeo chiếc kính gọng bạc, vô cùng nhã nhặn, có điều thái độ thì vẫn bình tĩnh, lạnh nhạt khiến người ta có cảm giác khó gần.
Tôi chắc chắn chỉ trong khoảnh khắc anh đã nhìn thấy tôi, nhưng chỉ một giây sau, ánh mắt anh lại thản nhiên như không, vẻ mặt không có gì thay đổi, vẫn bình tĩnh như trước.
Đằng sau Tịch Hy Thần còn có vài người đàn ông nữa, theo sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, họ đi về phía tôi, khi chỉ còn cách tôi khoảng mười mét, John đột nhiên nhảy cẫng lên, “A, Elvis Tịch!”
Vì tiếng gọi đó, Tịch Hy Thần dừng lại bên cạnh tôi, đưa mắt nhìn John.
“Thật trùng hợp, anh Tịch, có thể gặp anh ở đây!”
Tịch Hy Thần chau mày như đang suy nghĩ điều gì, sau đó nhớ ra, “John... Feld?”
“Vâng, anh Tịch vẫn còn nhớ tôi, thật vinh dự quá!”
Tịch Hy Thần làm như vô tình liếc nhìn một lượt những người ngồi bên bàn ăn, sau đó gật đầu với John, “Xin lỗi, hiện giờ tôi không tiếp chuyện anh được.” Giọng điệu khách khí, xa cách.
Nhìn chiếc bóng thanh mảnh khuất dần sau lối rẽ lên lầu, tôi lại ngồi xuống, không biết là vô tình hay cố ý, khi đi ngang qua tôi, ngón tay giá lạnh của anh khẽ sượt qua mu bàn tay tôi, lưu lại chút giá lạnh...
“John, vị đó...”
“Elvis Tịch, Tổng giám đốc điều hành của Thành Nghiệp, có thể coi là cấp trên của các cậu đấy.” John vừa nói vừa ngồi xuống.
“Điều này anh không nói thì bọn em cũng biết, dù sao cũng toàn là ông chủ cả.” Trần Lâm Lâm cười nói.
“Nhìn anh ta thật có tướng lãnh đạo.” Amy phụ họa theo.
“sếp, sao anh lại quen anh ta thế, ý em là, sao anh ta cũng biết anh, anh ta là nhân vật quan trọng như vậy...”
John tủm tỉm cười, “Anh ta là người đầu tiên tôi theo đuổi.”
Mọi người đều ồ lên.
“Bị từ chối à?”
John cười cười, “Lúc đầu không biết thân phận của anh ta, khi đến tổng công ty, nhìn thấy anh ta, tôi liền theo đuổi gạ gẫm làm người mẫu cho mình, thật chưa từng thấy ai lạnh lùng như thế, nên về sau, aiz, chẳng dám bám theo nữa, đặc biệt là anh ta là ông chủ của ông chủ mình, tôi nghĩ, tôi vẫn còn muốn giữ cái công việc này để sống qua ngày.”
“Xem ra đúng là không dễ gần.” Trần Lâm Lâm chống cằm nói.
“Nhưng phải nói thật là anh ta rất xuất chúng, lắm tiền, đẹp trai, còn gì nữa nhỉ... như bước ra từ trong tiểu thuyết vậy.” Cô gái này tên Cora.
“Muốn được gả vào gia đình quyền thế à?” Một nam người mẫu cười