
Nếu Anh Là Giọt Lệ Nơi Đáy Mắt Em
Tác giả: Thiên Lại Thần Thoại
Ngày cập nhật: 03:24 22/12/2015
Lượt xem: 1341086
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/1086 lượt.
Hạ Cẩm Hiên. Hạ Cẩm Hiên vốn là tổng giám đốc nay lại bị bắt cóc còn bị thương nặng, tin tức này mà truyền ra thì không hay.
Thị trường chứng khoán, trong giới thương nhân không thể kéo quá lâu hai đến ba ngày —— Cha mẹ của Hạ Cẩm Hiên cũng vội vàng quay về nước, cha anh tạm thời thay chức vụ của anh, còn mẹ anh thay cho công việc hiện giờ của Thái Gia Tuyền, một khắc không rời, luôn coi chừng con trai bảo bối của mình.
Cha mẹ Hạ Cẩm Hiên trước đó đến cảnh sát mới biết được Thái Gia Tuyền chỉ là nhân viên nữ cùng bị bắt cóc với Hạ Cẩm Hiên, vì vậy cũng không phát hiện cái khác. Mặc dù trong nội bộ công ty, Thái Gia Tuyền có nhiều điều tiếng. Nhưng cũng khiến cho người mẹ đang đau lòng vì con trai phải nhìn qua Thái Gia Tuyền đến hai lần. Thái Gia Tuyền cũng lười đi giải thích về mối quan hệ của hai người, chỉ yên lặng canh giữ ở một bên.
Thái Gia Tuyền không vui đứng lên, buột miệng nói một câu: “Đã lâu không gặp.” Cô hiện tại chẳng còn tâm tình mà đi so đo cùng cô ta.
“Cô! Thái Gia Tuyền, tôi cảnh cáo cô, đừng thấy tôi nể chút mặt mũi mà lên mặt!” Khang Hinh thấy thái độ đó của cô mà gào lớn.
Mẹ Hạ ngẩn người, ngay sau đó xác định suy đoán của mình, bà dù sao cũng từng có tuổi trẻ, cũng sống trong giàu sang lâu rồi, sao lại không thể nhìn ra tình huống lúc này chứ. Sắc mặt trở nên không tốt, buồn bực ngồi xuống.
Thái Gia Tuyền không để ý đến khiêu khích của cô ta, xoay người nhìn Hạ Cẩm Hiên nằm trên giường bệnh, khổ sở nghĩ —— nếu như anh tỉnh lại, sẽ vì mình mà ra mặt, sẽ không giống trước đây để mình tự xử lý chứ. . .
Hạ Cẩm Hiên mơ hồ khó hiểu nhìn Thái Gia Tuyền, ngay sau đó quay sang mẹ anh mà hỏi: “Mẹ, cô ấy là ai?”
Một câu nói, lại khiến mọi người như ngây dại. Người phản ứng đầu tiên chính là Khang Hinh, cô cầm lấy tay Hạ Cẩm Hiên mà hỏi: “Hiên, anh biết em là ai chứ?”
“Khang Hinh. . .” Hạ Cẩm Hiên có chút suy yếu, âm thanh có suy nhược nhưng rất rõ ràng.
“Hiên, thật tốt quá, anh có thể nhận ra em. Vậy. . . anh thật sự không nhận ra cô ta?” Khang Hinh rất vui vẻ, lại chỉ vào Thái Gia Tuyền hỏi.
Hạ Cẩm Hiên nhìn qua phía Thái Gia Tuyền, sau một lúc rồi lắc đầu một cái.
Thái Gia Tuyền cảm giác trong lòng bị ai đó đào thủng một cái lỗ to mà chảy hết cả máu. Nhìn gương mặt khó hiểu của mẹ anh, còn Khang Hinh thì hả hê cười nhạo, cuối cùng là ánh mắt mơ màng của Hạ Cẩm Hiên. Cô nhất thời cảm thấy trời đất quay cuồng, ngay sau đó liền ngã ra đất bất tỉnh. . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
“Tại sao có thể như vậy? Chẳng lẽ cậu để lại cho anh ấy bóng ma rất lớn?” Liễu Khê mặc một bộ áo trắng rất kỳ quái, ngồi ở trước giường bệnh của Thái Gia Tuyền, có chút chăm chọc.
Thái Gia Tuyền túc trực mấy ngày mấy đêm liên tiếp, ở trước giường bệnh của Hạ Cẩm Hiên, thân thể hao mòn, cộng thêm đả kích từ việc Hạ Cẩm Hiên mất trí nhớ, thế nên cô té xỉu. Sau khi cô té xỉu, mẹ Hiên vội gọi bác sĩ tới, đưa cô đến phòng cấp cứu, mà Liễu Khê chính là bác sĩ khoa cấp cứu của bệnh viện này.
“Trong lòng phải có ám ảnh rất lớn. . . Mới lựa chọn mất trí nhớ sao?” Thái Gia Tuyền bắt lấy Liễu Khê hỏi.
“Này, đại học tâm lý học của cậu đúng là uổng phí?” Liễu Khê liếc mắt, nói tiếp: “Nhưng mà loại mất trí nhớ này không phải là loại mất hết trí nhớ nghiêm trọng như vậy, bình thường cũng có thể khôi phục, chỉ cần có thời gian, yên tâm đi.”
Thái Gia Tuyền gật đầu một cái, cô lúc trước rất có hứng thú với tâm lý học(môn này học rất điên đầu mà chị có hứng thú à…ta thì thấy thầy cô dạy môn đó đúng là biết cách hành hạ học trò..ha..ha…), những gì học qua ở lúc trước vẫn còn nhớ chút ít chỉ là ”Lựa chọn mất trí nhớ do chịu nhiều đả kích, hình thành ám ảnh trong lòng do tâm hồn bị tổn thương. . . cần nâng đỡ dẫn dắt” điều này khiến cô rất khó chịu.
“Hiên, cậu chính là như vậy, IQ cao hơn người khác nhưng vẫn có nhiều thiếu sót, điều này nói rõ ông trời rất công bằng! Cô không ghét bỏ cậu ấy là tốt rồi.” Tề Minh vừa ngồi xuống đã nói một câu không thích hợp như vậy. Lại làm cho người ta vừa tức vừa buồn cười, vô hình trung khiến Thái Gia Tuyền nhẹ nhõm không ít.
Thấy sắc mặt của cô có phần hòa hoãn, Tề Minh nở nụ cười, nói với Liễu Khê: “Tôi có thể nói chuyện riêng với cô ấy không?”
Liễu Khê biết điều lui ra ngoài, Thái Gia Tuyền hiểu được, cũng nghiêm túc chờ đợi câu hỏi của anh ấy.
Đem chi tiết ngày hôm đó hai người bị bắt cóc nhớ lại hết một lần, Tề Minh lúc này mới bỏ qua cho Thái Gia Tuyền: “Tốt lắm, tôi về nghiên cứu thêm một chút, cô tốt nhất nên nghỉ ngơi đi. Lát nữa Khiết Nhã sẽ đến với cô.”
“Tề Minh.” Thái Gia Tuyền vội gọi anh: “Không cần, nghe nói Khiết Nhã mang thai, đừng có hành cô ấy. Lát nữa tôi sẽ về, cũng không thể ở bệnh viện được.”
Tề Minh do dự một chút, gật đầu một cái: “Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi.”
“Được, tạm biệt.”
. . . . . . . . . . . . . . . . . .
Thái Gia Tuyền mượn phòng của Liễu Khê làm đà điểu, cũng may lúc đầu không mang theo đồ đạc của mình. Cũng không biết mình có lưu lại dấu vế