
Tác giả: Xuân Thiên Bất Khai Hoa
Ngày cập nhật: 03:39 22/12/2015
Lượt xem: 1341306
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1306 lượt.
, tạm ứng cho cô tiền thuốc men, và còn có rất nhiều rất nhiều chuyện khác.
Đôi khi trong cuộc sống, tự ái so với nhiều thứ khác, thì chẳng là cái thá gì.
Đồng Nhan không đồng ý với đề nghị của thím Lý, chỉ bởi vì bây giờ thím Lý đang có ý làm mối cô với con trai bà. Vì thế, Đồng Nhan tốt nhất không nên đón nhận ý tốt này của bà thì hơn, cô cũng không thể vừa thuê nhà, vừa nói với bà
“Cháu và con trai thím không thể đến với nhau”
Như vậy, thì cô cũng quá thất đức rồi. Thím Lý thấy Đồng Nhan im lặng, bà nghĩ cô xấu hổ, không nói nên lời nên bà lại bắt đầu thay cô quyết định
“Vậy quyết định như vậy nhé, tuần này thím gọi con thím tới giúp cháu dọn dẹp hành lý”
Đồng Nhan suy nghĩ
“Không cần ạ, thím cũng đừng tính tiền thuê nhà rẻ cho bọn cháu, vì bây giờ cháu không có đủ tiền, nên không không thể trả cho thím tiền thuế nhà một năm, cháu hy vọng có thể trả tiền thuê nhà theo tháng”
Thim Lý suy nghĩ rồi nói
“Đứa bé này đầu óc thật là cẩn thận, nếu cháu thật sự cảm thấy không tiện, vậy cứ làm theo lời cháu nói đi, chuyện tiền nong cũng không vội”
Đồng Nhan cười
“Vậy , cháu cám ơn thím”
-
Vĩ Đạt là một công ty xây dựng nhỏ, năm ngoái mới tiến quân vào thành phố A, sản nghiệp công ty cũng bình thường thôi, cứ đều đều phát triển, ông chủ là người Hương Cảng, trước đó buôn bán vũ khí, xui vẻo bị bắt vào tù vài năm, sau khi ra ngoài, ông ta tới Trung Quốc mở công ty xây dựng cỡ nhỏ này. Ông chủ là người vùng khác, công ty này cũng khá nhỏ. Đây là hai nguyên nhân khiến Đồng Nhan lựa chọn đi làm tại công ty này. Cô làm việc thiết kế, cũng coi như một thành phần tri thức.
Cô là sinh viên tốt nghiệp đại học A ngành kiến trúc, tìm được công việc như vậy, thực sự không được tốt cho lắm.
ĐồngNhan vừa vào phòng làm việc, quản lý công ty Lương Tuấn Siêu đã ngồi ở vị trí của cô, vừa uống trà, vừa di chuyển ghế tựa, thấy cô vào, anh ta vội vã nói với cô
“Đồng Nhan, rốt cục cũng chờ được cô”
Đồng Nhan nở một nụ cười chuyên nghiệp
“Quản lý Lương, sao anh lại rảnh rỗi đến bộ phận thiết kế thế?”
“Báo cho cô một chuyện tốt”
Quản lý Lương nheo nheo đôi mắt nhỏ, tươi cười nói
“Nếu lần này cô biểu hiện tốt, tôi có thể nói với ông chút tăng lương cho cô”
Hôm nay đúng là gặp nhiều chuyện tốt thật! Đồng Nhan ngẩng đầu, cười nói với Lương Tuấn Siêu
“Chuyện tốt gì vậy?”
“Tần thị có một dự án phát triển, có ý định cho công ty chúng ta làm, nên buổi tối chúng ta cần phải thương lượng những việc liên quan cụ thể tới hợp đồng với họ, Tần thị cũng đặc biệt coi trọng lần hợp tác này với chúng ta, lãnh đạo của bọn họ cũng sẽ đích thân tới trao đổi. “
Nói đến đây, Lương Tuấn Siêu dừng lại nhìn Đồng Nhan
“Ví thế tối nay cô cùng tôi đi nhé?”
Trong lòng Đồng Nhan cười lạnh một tiếng, khuôn mặt vẫn vui vẻ
“Quản lý Lương tìm nhầm người rồi, tôi ở bộ phận thiết kế, không phải tham gia công tác đó”
Lương Tuấn Siêu cười
“Mọi người đều vì công ty thôi mà, còn phân phòng ban làm gì, với lại nếu lần này lấy được hợp đồng, tôi bảo đảm tiền thưởng cuối năm của cô sẽ là 5 chữ số”
Đồng Nhan cười
“Xin lỗi anh, lần này tôi thực sự không thể đi”
“Đồng Nhan, toi hy vọng cô có thể nghĩ cho công ty một chút, về chuyện 5 năm trước, tôi cũng nghe qua, tôi cũng rất thông cảm với cô, nhưng tôi không thích cô vì việc riêng mà ảnh hưởng tới công việc”
Lương Tuấn Siêu là người thành phố, hơn nữa vợ anh ta là con gái của một giám đốc, vì vậy anh ta cũng hiểu vài chuyện năm ấy.
“Được, tôi đi với anh”
Đồng Nhan cố gắng mỉm cười, nhưng cô không thể cười nổi nữa.
Chiều tối, sau khi tan làm, quản lý Lương đến tìm cô, anh ta liếc nhìn quần áo và cách trang điểm của cô, khẽ nhíu mày
“Đồng Nhan, hôm nay cô mặc như thế không ổn lắm…”
Sau đó, anh ta gọi Lý Mạt Lỵ qua giúp cô make up và thay trang phục.
Lý Mạt Lỵ là bông hoa của phòng nghiệp vụ, cô nàng có thân hình lồi lõm đúng chỗ, gương mặt khá ổn, giải quyết công việc cũng khôn khéo, từ trước tới giờ vẫn là lá bài vàng trong việc đàm phán của phòng nghiệp vụ, trước đây, mỗi khi công ty nhận được dự án lớn, quản lý Lương đều dẫn cô ta đi cùng.
Lý Mạt Lỵ nhìn Đồng Nhan , đôi mắt cô ta thoáng không vui, nhưng rất nhanh được ẩn giấu:
Khóe miệng Lý Mạt Lỵ nhếch lên, không trả lời, lúc cô đi lướt qua, cô ta mới nói khẽ một câu
“Giả bộ thanh cao làm gì, chỉ là một con đàn bà không ai cần, không phải sao?”
Đồng Nhan đi từ phòng vệ sinh ra,cô mặc bộ váy lông dê lộ bờ vai ở bên trong, bên ngoài cô mặc một chiếc áo khoác màu tro. Lý Mạt Lỵ đưa cho cô một chiếc áo khoác da thô ráp:
“Mặc cái áo này đi, đến khách sạn thì cởi ra”
Những lời này của Lý Mạt Lỵ khiến Động Nhan cảm thấy buồn nôn, lúc này, cô thấy mình giống như sắp đi bán thân vậy. Sau đó, Lý Mạt Lỵ giúp cô thay đôi giày 3cm thành đôi giày 8cm, cô ta định giúp cô trang điểm, thì cô đã lạnh nhạt từ chối:
“Tôi tự làm được”
-
Đợi Đồng Nhan chuẩn bị xong xuôi, đôi mắt quản lý Lươn