Old school Swatch Watches

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nữ Hoàng Bi Kịch

Nữ Hoàng Bi Kịch

Tác giả: Xuân Thiên Bất Khai Hoa

Ngày cập nhật: 03:39 22/12/2015

Lượt xem: 1341308

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/1308 lượt.

h, nên buổi sáng phải rời giường đúng là một cực hình.
Hồi bé, cô luôn nằm lỳ trên giường, bời vì cô có thể làm nũng với cha. Về sau, cô nằm ý trên giường không chịu dậy, vì cô ỷ lại, cô có thể làm nũng với Tần Nhiên, bây giờ cô chẳng còn ai để làm nũng nữa.
Tính nhõng nhẽo của cô dần dần biến mất không dấu vết. Dù cho có đôi khi cô không chịu nổi, cô cũng phải cắn răng mà cười, bởi vì cô còn phải làm gương cho Cách Lạp.
Đồng Nhan vừa bước ra khỏi cửa phòng thì cô đã thấy Trình Mai Mai mặc một bộ pyjama khẽ nói:
“Mình muốn có một ngôi nhà trông ra biển, mùa xuân có hoa nở, rộng 4m2, có thể mang bán hàng trực tiếp , không phải không phải , mình muốn có một người đàn ông….”
Đồng Nhan tới, vỗ cô nàng
“Sáng sớm luyên thuyên gì thế”
Trình Mai Mai xoay người lại, ai oán nhìn cô
“Hôm qua cậu và Cách Lạp ra ngoài ăn uống vui vẻ, đương nhiên không biết xảy ra chuyện đau lòng cỡ nào rồi”
Đồng Nhan suy nghĩ rồi nói:
“Đội phá bỏ và di dân tới rồi sao?”
“Thì ra cậu cũng không quên chuyện này nhỉ”
Trình Mai Mai cố kìm nén
“Không tệ hơn là bao đâu, hôm qua ông cụ chủ nhà đã ra tối hậu thư với mình, tuần này lập tức muốn chúng ta dọn đi, nếu không ông ấy sẽ ném chúng ta ra ngoài”
Đồng Nhan khẽ im lặng:
“Gần đây mình có đang tìm phòng, nhưng mà…”
“Đúng là tìm phòng còn khó hơn cả tìm đàn ông…”
Trình Mai Mai vỗ vỗ bả vai cô
“Xã hội này quá tàn khốc với chúng ta, cậu là bà cô đã ly hôn, mình là ‘Đấu chiến thắng Phật’, đều là sản phẩm ế của xã hội, đáng hận nhất là, chúng ta mặc dù là sản phẩm ế, nhưng hết lần này tới lần khác đều rất kén chọn, đúng là để tồn tại cũng thật khó khăn mà”
Đồng Nhan cười
“Không còn cách nào, dù sao cũng phải sống”
Đôi mắt Trình Mai Mai đột nhiên phát sáng, ghé đầu gần cô
“Nhan Nhan, hôm qua cậu đi cùng Trác đại thiếu gia sao?”
Cô nàng không chờ Đồng Nhan trả lời liền tự mình nói
“Mình thấy anh ta không tệ đâu, tuy mình không ủng hộ các cậu ở bên nhau”
Sau đó, cô nàng nhướng mắt lên, ra hiệu túi quà đặt trên quầy
“Đàn ông tặng phụ nữ giầy biểu hiện hai người rất thân thiết, hơn nữa anh ta lại biết rõ cỡ chân của cậu”
“Mình với anh ấy không thể đâu, chỉ là bạn bè mà thôi”
Đồng Nhan thản nhiên, nói một cách cường điệu.
Trình Mai Mai cười, không tiêp tục chủ đề này nữa, cô nàng nhìn đồng hồ
“Cậu đi làm đi, tý nữa mình đi xem nhà rồi tiện thể đưa Cách Lạp đi học luôn”
Đồng Nhan gật đầu, chuẩn bị đồ đi làm. Lúc ra cửa, cô ngoảnh lại nói với Trình Mai Mai
“Cảm ơn cậu, Mai Mai”
Trình Mai Mai làm điệu bộ rùng mình:
” Mau đi làm đi, sáng sớm đã làm mình thấy buồn nôn”
Đồng Nhan cúi đầu bật cười, cô đi đôi giầy da 3 phân lộc cộc xuống lầu. Trong lòng cô cảm thấy ấm áp, tình bạn của cô và Trình Mai Mai 5 năm rồi vẫn không thay đổi, vi vậy khi cô về nước, người đầu tiên cô tìm là cô ấy, nhưng người đầu tiên cô gặp lại là Trác Chính Dương.
-
Dưới khu nhà có một hàng ăn sáng, giá cả gần đây tăng cao, lý do của ông chủ là: Mấy ngày nữa rời khỏi đây rồi, có thể kiếm thêm chút nào thì hay chút ấy.
Đồng Nhan mua một cái bánh trứng và một túi sữa đậu nành, đang định đi thì bị bị bác gái bán hoa quả gọi lại
“Tiểu Nhan”
Đồng Nhan cười, lên tiếng chào
“Thím Lý, buổi sáng tốt lành”
“Cháu đi làm sao?”
Thím Lý tươi cười hỏi thăm
Đồng Nhan gật đầu
“Đúng rồi Tiểu Nhan, các cháu đã tìm được nhà chưa?”
Thím Lý ân cần hỏi. Hiện giờ ở khu này đang thịnh hành câu hỏi kiểu này
“Anh đã tìm được nhà chưa?”
Câu trên bây giờ trở thành câu hỏi ‘hot’, thay thế cho hai câu:
“Anh ăn cơm chưa?”

“Hôm nay cổ phiếu rớt hay vẫn tăng?”
“Cháu vẫn đang tìm ạ”
“Phải tìm nhanh lên cháu ạ…”
Thím Lý dừng lại, rồi nói với cô
“Nếu không tìm được, con thím có một ngôi nhà nhỏ ở trong Vườn Hồng, bây giờ nó chưa cần dùng đến, nghe nói từ chỗ đó đến chỗ cháu làm cũng gần, nếu không chê, chúng ta sẽ cho cháu thuê nhé”
Đồng Nhan hơi động lòng, nhưng trong nháy mắt cô nghĩ tới tiền thuê nhà ở khu ấy còn đắt gấp đôi chỗ này, cô cảm thấy đau đầu:
“Thím Lý, chỗ đó…”
“Chúng ta là chỗ quen biết nên về chuyện tiền thuê nhà, cứ tình theo giá thuê nhà hiện tại của cháu cho nhanh, đúng đúng, dù sao ngôi nhà ấy cũng để trống mà”
Đồng Nhan như từ trên trời rơi xuống khi nghe được những lời này
“Như thế không được đâu thím, chúng cháu ở đây, đã làm phiền thím quá rồi, lần trước thím còn giúp cháu tìm việc, lần này, không được, không được…”
Thím Lý cười nói
“Không có gì đâu, nhà để trống không làm gì, đứa con trai ngốc của thím quen ở ký túc xá của công ty rồi, không muốn chuyển đi đâu, thím thì sẽ về quê dưỡng lão, nên chúng ta cũng đang lo không có ai trông coi ngôi nhà ấy đây”
Đồng Nhan vẫn do dự, thật ra không phải cô thanh cao gì, ngược lại, vì tự trọng nên cô không thể dễ dàng nhận lòng tốt của người khác. Khi còn ở nước ngoài với Cách Lạp, hai mẹ con đã quen nhận lòng tốt của người khác, ví dụ có lần cô bị tụt huyết áp, té xỉu, một đôi vợ chồng Hoa Kiều đã đưa cô vào bệnh viên