
Yêu Em Lần Nữa, Được Không Anh?
Tác giả: Xuân Thiên Bất Khai Hoa
Ngày cập nhật: 03:39 22/12/2015
Lượt xem: 1341334
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/1334 lượt.
oại hạt khô. Trác gia là gia đình truyền thống, đồ tết chuẩn bị rất cẩn thận, kỳ công, không giống bọn họ, các loại hạt đều tự phơi khô, mỗi thứ đều chuẩn bị tỉ mỉ.
Lúc Đồng Nhan nhận được những thứ này, trong lòng vô cùng khó chịu. Hạ khô này đều là tấm lòng của một người mẹ dành cho con trai, tuy bọn họ không thiếu những thứ này, nhưng giá trị làm sao bằng được.
Thật ra, những lời Trương Mộng Dịch nói với cô hôm ấy, cô đều hiểu, thậm chí trong lòng cô tràn đầy cảm giác áy náy. Nhưng cô cũng không thể làm theo lời bà nói, dù có rối loạn thế nào, cô cũng không thể đưa Cách Lạp đi.
Thân phận xấu hổ của cô đã định trước cô không cách nào trở thành người con dâu vừa ý của Trác gia, nên cô chỉ có thể nỗ lực trở thành một người vợ tốt.
Cô suy nghĩ rất lâu, mãi mà không nghĩ ra nên tặng hai ông bà Trác thứ gì. Trác gia chẳng thiếu thứ gì, cô không biết làm sao cho ổn. Trác Chính Dương trách cô nghĩ chuyện nhức đầu làm gì
Trương Mộng Dịch thở dài, chậm rãi nói
"Hôm qua, Dương nhi tới tìm ta, cầu xin ta đối xử tốt hơn với con, với đứa trẻ kia. Từ bé ,Dương nhi đã không thích cầu xin ai, đặc biệt là ba nó. Khi còn bé, nó gặp rắc rối, ba nó hung dữ quất roi vào người nó, nó không hề van xin ông ấy dừng tay, sau này khi nó về nước gây dựng sự nghiệp, con đừng thấy hiện tại nó thuận buồm xuôi gió chứ lúc nó mới khởi nghiệp cũng vô cùng chật vật. Tuy quan hệ gia đình rất tốt, nhưng nó chưa từng muốn lợi dụng quan hệ này, dù nó có gặp phải vấn đề lớn, nó cũng không cầu xin chúng ta giúp, nó tự mình gánh vác tất cả...."
"Giờ, nó vì chuyện của con có thể hạ thấp bản thân, thỉnh cầu chúng ta đối xử tốt với con...Nó nói, cuộc sống mấy năm qua của con không hề dễ dàng gì, ta và ba nó bây giờ là trưởng bối duy nhất có thể đối xử tốt với con. Thật ra, nó không nói, chúng ta cũng biết, một người mẹ độc thân sống một mình ở ngoài sao có thể tốt được chứ? Nhưng...không phải ta không chấp nhận nổi đứa trẻ kia, mà do thân phận của nó quá khó xử...Mấy hôm nay, ba nó cũng khuyên răn ta, ông ấy nói con cháu tự có phúc của nó, khiến ta cũng nghĩ thoáng ra..."
Đồng Nhan cảm thấy trong lòng chua xót, khóe mắt ươn ướt, cổ họng giống như bị nghẹn. Áy náy, xấu hổ, khổ sở, tủi thân....những cảm xúc này dường như đều dâng lên, khiến cô vô cùng khó chịu
"Con xin lỗi..."
"Tuy con không có tư cách đòi hỏi mẹ tiếp nhận Cách Lạp, nhưng con thực sự không thể đưa nó đi, nó quá quan trọng đối với con, đứa trẻ kia cũng rất hiểu chuyện, mấy năm này, nó theo con chịu không ít khổ cực, con nợ nó nhiều lắm..."
Đồng Nhan cúi đầu nói
Trương Mộng Dịch trầm mặc
"Con về trước đi..."
Đồng Nhan đứng dậy, rời đi
"Vậy con đi trước, mẹ giữ gìn sức khỏe"
Trước khi đi, Trương Mộng Dịch nhẹ nhàng nói sau lưng cô
"Nếu cương quyết giữ lại đứa bé, vậy con nên sớm có thai đi, sinh cho Trác gia một nam một nữ, như vậy cũng không khiến người ta chê cười Trác gia..."
-
Đêm 30 tết, Trác Chính Dương đưa cô và Cách Lạp đi tảo mộ Đồng Kiến Quốc. Cách Lạp đứng trước mộ một lúc, sau đó ngẩng đầu hỏi Đồng Nhan
"Mẹ, ông ngoại nằm ở đây một mình có sợ không?"
Đồng Nhan nghĩ, rồi nói
"Không đâu, bởi vì đã có bà ngoại ở bên ông rồi, hơn nữa bọn họ sống rất hạnh phúc"
Nét mặt Cách Lạp buồn bực, rõ ràng nó không tin câu trả lời của Đồng Nhan, nhưng nó cũng không phản bác lại, dù sao đó cũng là một câu trả lời khiến người ta vui mừng. Người cũng đã mât, thứ để lại cũng chỉ là những nỗi nhung nhớ, còn hơn là lưu lại những tiếc nuối, cho bản thân mình một kết thúc có hậu.
Bọn họ rất hạnh phúc. Cô cũng từng hạnh phúc. Hơn nữa, không hẳn là lừa mình dối người, cô quả thực từng hạnh phúc.
Trác chính Dương sờ đầu Cách Lạp
"Bởi vì ông ngoại có bà ngoại, nên ông không cảm thấy cô đơn nữa, giống như mẹ con có ba, đạo lý này giống nhau"
Cách Lạp
"..."
Từ nghĩa trang về, cô yêu cầu Trác Chính Dương cùng cô làm cơm tất niên, anh sảng khoái đồng ý. Đồng Nhan lấy một chiếc tạp dề từ trong tủ âm tường ở phòng bếp ra
"Em giúp anh mặc"
Trác Chính Dương nhìn chiếc tạp dề hoạt hình màu hồng, vẻ mặt khó xử, hơi do dự, nhưng vẫn giang hai tay, cúi người xuống, ra hiệu cho Đồng Nhan mặc tạp dề vào. Đồng Nhan vòng qua hông Trác Chính Dương, buộc dây phía sau lưng cho anh. Lồng ngực anh rất rộng, lúc buộc dây cho anh, người cô dựa sát vào lồng ngực anh, cô ngửi được một hương thơm rất dễ chịu tỏa ra trên người anh.
Đồng Nhan nhìn anh, ho nhẹ vài tiếng
"Đàn ông không có việc gì đừng thơm như vậy, ra ngoài dễ thu hút hoa đào"
Hôm nay ở nhà, Trác Chính Dương chỉ mặc một chiếc áo len đen cổ V, giờ dù anh lại mặc thêm một chiếc tạp dề cũng không làm giảm bớt vẻ đẹp trai của anh, ngược lại, càng lộ ra vẻ trẻ con đáng yêu. Nghĩ vậy, nét mặt cô bỗng đỏ lên, hóa ra, khẩu vị của cô cũng không nhẹ.
Trác Chính Dương nhìn cô, cười, nắm tay cô nói
"Cũng đúng, mùa xuân sắp tới rồi, hoa đào sẽ nở"
Đồng Nhan nhíu mày
"Chẳng lẽ anh muốn \'gia lý hồng kỳ bất đảo, ngoạn diện thải kỳ phiêu phiêu\' sao?"
*Ý nói: ở nhà