
Tác giả: Xuân Thiên Bất Khai Hoa
Ngày cập nhật: 03:39 22/12/2015
Lượt xem: 1341322
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1322 lượt.
ần Nhiên
"Năm ấy, do cô muốn bỏ đi, đúng không?"
Đồng Nhan bĩu môi
"Đúng, là tự tôi muốn đi, chẳng lẽ dưới tình huống đó, tôi lại mặt dầy nương nhờ Tần gia nữa sao?"
Tống Tử Khâm trầm mặc, không nói một lời. Cô ta thực sự là một người phụ nữ rất xinh đẹp, ngũ quan xinh xắn, mái tóc mượt mà, nhìn xa, tựa như một con búp bê đẹp đẽ vậy.
"Thời gian không còn sớm, tôi phải về đây"
Đồng Nhan đứng lên
"Chuyện cô vừa cầu xin tôi, thứ lỗi, tôi không có khả năng đáp ứng, thanh giả tự thanh, nếu cô tin tưởng Tống Hà Kiến trong sạch, vậy thì không nên tới tìm tôi. Luật pháp nước chúng ta tuy không phải tuyệt đối công bằng, nhưng vẫn tương đối ngay thẳng, nếu thực sự là một lãnh đạo tốt, tôi tin pháp luật sẽ trả lại hình tượng ông ấy như cũ"
*Thanh giả tự thanh: nghĩa là người ngay thẳng thì cho dù không cần phải giải thích hay biện hộ gì thì bản chất người ta cũng vẫn ngay thẳng. Cụ thể hơn ví dụ bị vu vạ hay ị nghi oan hay bị nói xấu gì thì ng ta ko cần thanh minh thanh nga gì hết dần dà sự thật cũng được phơi bày.
Còn người xấu xa thì cho dù có lấp liếm thế nào rốt cuộc cái bản chất xấu xa cũng sẽ bị lộ ra mà thôi.
Tống Tử Khâm ngẩng đầu nhìn cô
"Xin lỗi, đã làm phiền cô lâu như vậy, tôi tìm nhầm người rồi"
Đồng Nhan:
"Cô quả thực tìm nhầm người rồi"
Tống Tử Khâm cúi đầu
"Đồng Nhan, tôi cứ tưởng rằng cô là người hiểu tâm tình bây giờ của tôi nhất..."
Đồng Nhan hơi sững sờ
"Cô dựa vào cái gì mà nghĩ tôi hiểu cô, dựa vào cái gì muốn tôi buông tha cho gia đình cô, cô đánh gia cao bản thân cô rồi, cô cũng đừng nghĩ tôi là Thánh Mẫu. Đặt mình trong hoàn cảnh của cô thì Đồng Nhan tôi nợ các người, nhưng thực ra các người nợ tôi nhiều hơn"
"Hôm nay cô lãng phí không ít thời gian của tôi rồi đấy, vì vậy cô trả tiền cafe đi, các người....tự giải quyết mọi chuyện ổn thỏa "
Nói xong, Đồng Nhan vội vàng rời đi.
-
Về nhà, cô bắt tay làm cơm tất niên, bị Tống Tử Khâm làm phiền, vì vậy thời gian làm cơm tất niên không còn nhiều. Đồng Nhan chuẩn bị đủ nguyên liêu, gọi Cách Lạp vào phòng bếp trợ giúp. Cô nhìn Cách Lạp đang ngồi xổm ở góc nhà nhặt rau, khen ngợi
"Đúng rồi, nhặt thật sạch nhé"
Cách Lạp bĩu môi, không thèm để ý tới cô.
Chợt, điện thoại cô để một bên reo, cô theo bản năng, nghĩ là Trác Chính Dương gọi. Một tay cô bắt máy, một tay vội vàng làm tiếp công việc.
"Lúc nào anh về?"
Cô đảo đều măng xào thịt, cười hì hì nói
"Em đã chuẩn bị sắp xong cơm tất niên rồi, chỉ chờ anh về dán câu đối nữa thôi"
Đầu bên kia trầm mặc
Đồng Nhan trong chốc lát thấy không có phản ứng, cô tưởng Trác Chính Dương đang vội làm việc gì khác, không có thời gian nói chuyện với cô, vì vậy cô lại nói
"Đúng rồi, em định làm cá bơn, anh thích món nào, hấp? Hay sốt, nướng ?
*Cá bơn
Đầu bên kia vẫn im lặng
"Trác Chính Dương, anh..."
"Đồng Nhan, là tôi..."
Người trả lời là Tần Nhiên
Tay đang cầm điện thoại của Đồng Nhan hơi cứng đờ, cô nói
"Có chuyện gì?"
"...Năm mới vui vẻ"
Anh nói
Đồng Nhan không nói gì, một hồi lâu, mới đáp lại
"Cảm ơn"
....
Cô cúp điện thoại, ném qua một bên
Cách Lạp ngẩng đầu nhìn cô, không nói gì, tiếp tục ngồi chồm hỗm ở góc nhà nhặt rau. Haiz, nó đúng là một đứa trẻ đáng thương.
Lúc Trác Chính Dương về, Đồng Nhan đang nấu nốt món cuối cùng. Trong mắt Trác Chính Dương thoáng áy náy, Đồng Nhan làm như không nhìn thấy, nhận lấy áo khoác trong tay anh
"Rửa tay rồi ăn thôi"
Trác Chính Dương thoải mái trở lại, cười với cô, rồi ôm lấy Cách Lạp đứng bên, cùng nhau đi vào phòng tắm rửa tay.
Bữa cơm tất niên này ăn rất vui vẻ, giống như những gia đình bình thường, hạnh phúc đơn sơ nhưng vô cùng lãng mạn. Ăn xong, Trác chính Dương lì xì cho cô và Cách Lạp mỗi người một phong bao, hai mẹ con cười hì hì rồi nhận lấy, Cách Lạp mở phong bao ra, đếm con số trên tờ chi phiếu, sau khi đếm xong, khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn rất hưng phấn, giống hệt Trình Mai Mai, ngây ngô hồi lâu, Cách Lạp dần dần phát triển thành bộ dạng đứa bé mê tiền. Đồng Nhan lấy phong bao lì xì trong tay Cách Lạp, lo lắng nói
"Trước tiên, mẹ bảo quản hộ con, sau này làm vốn lấy vợ cho con"
Cách Lạp đầu rủ xuống, thở dài. Nó cần gì vốn lấy vợ ?
Lì xì xong, Trác Chính Dương phát huy hình tượng người đàn ông tốt....anh đi rửa bát với cô. Quá trình rửa bát vô cùng chậm, rốt cục, Đồng Nhan hất bàn tay đang vòng quanh eo cô ra
"Trác Chính Dương, đừng ở đây làm phiền em nữa"
Trác Chính Dương không hề nghe theo, dựa đầu vào vai cô, khẽ thở dài nói
"Nhan Nhan, tất niên năm nay thật vui vẻ"
Đồng Nhan rửa sạch bát, quay đầu nhìn anh
"Em cũng rất vui..."
Ánh mắt Trác Chính Dương dịu dạng, anh cúi đầu, hôn lên chóp mũi cô
"Tý nữa cả nhà chúng ta đi đốt pháo bông đi"
"Hình như chưa mua pháo bông"
"Anh mua rồi"
Anh chớp mắt với cô
"Chút nữa chúng ta ra ngoài đốt pháo"
Đêm nay, thành phố A vô cùng náo nhiêt, biển người đông nghịt, chật ních, giống như chỗ nào cũng tràn ngập không khí vui vẻ của năm mới vậy. Trác