
Tác giả: Xuân Thiên Bất Khai Hoa
Ngày cập nhật: 03:39 22/12/2015
Lượt xem: 1341328
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/1328 lượt.
đã có vợ, nhưng bên ngoài lại muốn có thêm người tình.
Nét mặt Trác Chính Dương mờ ám, liếc cô
"Có em rồi, anh nào dám"
Thấy Đồng Nhan không vui, anh dừng lại, nói thêm một câu
"Có em, những đóa hoa đào thối nát ở bên ngoài làm sao lọt được vào mắt của chồng em"
Đồng Nhan hất tay Trác Chính Dương ra
"Quên đi, đúng là tự dát vàng lên mặt mình"
Trác Chính Dương toét miệng cười, lộ ra hàm răng khỏe, đẹp. Đúng lúc này, anh nhận được một cuộc điện thoại, anh dặn dò vài câu qua điện thoại rồi cúp máy.
Trác Chính Dương cảm thấy có lỗi
"Nhan Nhan, anh phải đi giải quyết một số chuyện"
Cô hỏi
"Chuyện gì, có quan trọng không?"
Trác Chính Dương nói khẽ bên tai cô một câu. Đồng Nhan nghe xong, mặt hơi biến sắc, nói
"Trác Chính Dương, đừng vì chuyện của em mà vất vả..."
Anh đưa tay chỉnh lại tóc mai của cô
"Chuyện anh đồng ý với em, nhất định anh sẽ làm được"
Nói xong, anh đi vào phòng ngủ thay quần áo, rồi đi ra.
Đồng Nhan cười với anh, sau đó chợt thò tay véo mũi Trác Chính Dương
"Về sớm nhé, hôm nay là đêm giao thừa"
Trác Chính Dương bị đau, giả vờ kéo tay cô định cắn, nhưng lúc anh nắm tay cô tới gần miệng, lại chỉ nhẹ nhàng hôn một cái.
Đồng Nhan đỏ mặt, đang định phát cáu với Trác Chính Dương thì anh đã cắn trên mu bàn tay cô. Đồng Nhan đau tới chảy nước mắt, oán giận nhìn Trác Chính Dương. Anh cũng nhìn cô, ngược lại với cô, trong mắt anh toàn vui vẻ
"Nhớ rồi, chuyện em đồng ý với anh cũng phải làm nhé"
Đồng Nhan hơi ngẩn người ra, trong vô thức, cô có phần bài xích cuộc hôn nhân được bắt đầu từ một giao dịch này, nhưng thời gian này quá hạnh phúc, hạnh phúc tới nỗi thiếu chút nữa cô quên mất, cô gả cho Trác Chính Dương vì anh đồng ý giúp cô thu thập chứng cứ lật đổ Tống Hà Kiến.
Những thứ anh cho cô quá nhiều, ngược lại, những thứ cô cho anh vô cùng đơn giản .
Vì vậy cô càng phải toàn tâm toàn ý với anh hơn, một lòng yêu anh, một lòng chăm sóc cho cái gia đình vất vả lắm mới xây dựng nên này. Cô ngước đầu, giúp anh chỉnh lại caravat
"Em ở nhà chờ anh, lúc về anh nhớ mua lọ hồ đặc, để chút nữa dán câu đối lên"
Trác Chính Dương nhíu mày
"Hồ đặc?"
Anh dừng lại
"Loại này có bán sao?"
"Đúng là đàn ông"
Đồng Nhan vừa cười vừa nói
"Ở siêu thị và tiệm tạp hóa đều bán"
"Được"
Anh nhìn cô, ánh mắt cưng chiều
"Anh sẽ về sớm, rồi chúng ta cùng nhau dán câu đố"
Đồng Nhan nhìn thực đơn tối nay, chợt nhớ tới trong nhà không có đại hồi hương, nghĩ nghĩ một lúc, cô dặn dò Cách Lạp đang chơi game trong phòng khách vài cau, rồi cầm áo khoác đi ra ngoài.
*Cây đại hồi hay đại hồi hương hoặc bát giác hồi hương hoặc đơn giản chỉ là cây hồi hay tai vị, danh pháp khoa học Illicium verum, (tiếng Trung: 八角, pinyin: bājiǎo, có nghĩa là "tám cánh") là một loài cây gia vị có mùi thơm tương tự như cây tiểu hồi, thu được từ vỏ quả hình sao của Illicium verum, một loại cây xanh quanh năm có nguồn gốc ở Trung Quốc và đông bắc Việt Nam. Các quả hình sao được thu hoạch ngay trước khi chín. Nó được sử dụng rộng rãi trong ẩm thực Trung Hoa và ở mức độ ít hơn ở vùng Đông Nam Á và Indonesia. Đại hồi là một thành phần của ngũ vị hương truyền thống trong cách nấu ăn của người Trung Quốc. Nó cũng là một thành phần được sử dụng trong nấu nước dùng cho món phở của người Việt Nam.
Illicium verum 2006-10-17.jpg
Đồng Nhan mua xong đại hồi hương, định về thì một chiếc BMW trắng từ từ chạy tới cạnh cô. Cô không để ý, vẫn đi thẳng về phía trước.
Tống Tử Khâm bước từ trên xe xuống
"Đồng Nhan"
"Thật trùng hơp, hóa ra là cô Tống"
"Không trùng hợp...."
Sắc mặt Tống Tử Khâm có chút mệt mỏi
"Tôi đặc biệt tới tìm cô"
Đồng Nhan cười
"Tìm tôi có chuyện gì?"
Tổng Tử Khâm đi thẳng vào vấn đề
"Cô rảnh không? Tôi muốn tìm cô tâm sự?"
Cũng biết chọn thời thời gian thật, đêm giao thừa tìm người ta nói chuyện phiếm, đúng là sở thích của Đại tiểu thư không giống với người bình thường, có điều nghĩ một lúc, Đồng Nhan cảm thấy suy nghĩ vừa rồi của mình hơi thất đức, hiện tại Tống Tử Khâm quả thực làm gì có tâm trạng đón giao thừa, Tống Hà Kiến hôm trước đã phải tiếp nhận thẩm tra của viện kiểm sát, Tống Tử Khâm không thể ngồi yên cũng là chuyện bình thường.
Đồng Nhan nhìn đồng hồ
"Không tiện, tôi không có thời gian, tôi phải về chuẩn bị cơm tất niên"
Tống Tử Khâm nhìn cô
"Chỉ cần vài phút là được"
Đồng Nhan đi theo Tống Tử Khâm tới một quán cafe ở con phố gần nhất. Cô vừa nghe Tống Tử Khâm kể lể, vừa phiền muộn khuấy sữa trong tách cafe.
Tiệm cafe bật một bài tình ca buồn rất thịnh hành gần đây, bản nhạc không tệ. Ca từ buồn bã, bài hát nhàn nhạt, cộng thêm giọng sạch sẽ của nữ ca sĩ. Đồng Nhan nghe xong quả thật có chút bi thương, bi thương khiến cô thấy phiền muộn.
Tống Tử Khâm thỉnh thoảng nói, cô ta nói rất lâu. Giọng buồn bã của cô ta vô cùng cân xứng với bài tình ca buồn. Đồng Nhan vẫn thong thả nhìn cô ta, nói
"Cho nên, cô muốn nói gì với tôi?"
"Đồng Nhan, tôi van cô, buông tha cho chúng tôi được khô