
Tác giả: Hà Xử Thính Vũ
Ngày cập nhật: 04:03 22/12/2015
Lượt xem: 1341170
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1170 lượt.
: "Kỳ thực, cũng không có khó như vậy..."
"Em là nói..." Trong ánh mắt anh mang theo vẻ mặt mong đợi cùng không dám tin.
"Đúng, ý của em chính là nói cái kia." Trong nháy mắt khi ánh mắt hai người giao nhau, cô biết anh đã rõ ràng trong lòng cô nói đến điều gì… đối mặt ánh mắt quanh mình, không khó như vậy. Sự đánh giá của người khác, cũng không quan trọng như vậy.
"Em có cảm thấy, biểu hiện của anh vừa rồi có chút... cố gắng khoe khoang, có chút không có phong độ…không" Điều anh nói đương nhiên là chuyện anh đề cập đến nghề nghiệp của anh cùng việc anh cảm thấy đáng tiếc khi không thể giới thiệu đối tượng cho con gái của Lưu Thư Cầm.
"Anh có khoe khoang sao?"
"Anh có." Anh vừa trả lời, vừa dè dặt cẩn trọng nhấc chân đi xuống cầu thang.
"Rất tốt, thỏa mãn đầy đủ lòng hư vinh của em chứ sao."
"Triều Lộ, anh cũng không muốn khoe khoang cái gì, mà anh lại càng không thể chịu đựng được người khác coi thường em. Anh không thể lúc nào cũng làm cho em mất mặt..."
Trong lòng Triều Lộ rất đau, ngoài miệng lại chỉ cười: "Được rồi, lần này em đã được tăng thể diện rồi, chờ tương lai anh được bình xét làm giáo sư, em thế nào cũng phải thông báo với cả thiên hạ mới được."
Chử Vân Hành dừng lại, dựa vào cô nói câu: "Cầu thang này thực sự rất dốc, anh có chút mệt mỏi, có thể cho anh dựa vào em được không?"
Rõ ràng lúc này là anh ỷ lại cô, nhưng Triều Lộ lại cảm thấy một loại cảm giác an tâm đặc biệt. Anh nguyện ý dựa vào cô, nguyện ý làm cho cô biết nhược điểm của bản thân anh, điều này khiến cho cô làm sao không cảm động được. Cô gật đầu nói: "Yên tâm dựa vào trên người em đi, em tuyệt sẽ không để cho anh có việc gì ."
Anh dựa vào cô, cười rất vui vẻ. Cô đỡ anh đi xuống bậc thang cuối cùng, đi ra bên ngoài, anh mới đứng thẳng thắt lưng, nói với Triều Lộ: "Anh có thể tự mình đi được rồi, em đi bên phải anh đi."
Triều Lộ nghe lời đi đến phía bên phải của anh.
Anh bỗng dưng nói: "Triều Lộ, anh chỉ hy vọng có một ngày, bước đi của anh có thể tiến bộ thêm một chút. Một chút là tốt rồi, để anh có thể kiểm soát chân trái được một chút, để em đứng bên trái anh, lúc đứng rất gần, có thể đảm bảo sẽ không va vào em."
"Đó rất khó sao?" Triều Lộ hỏi xong liền hối hận. Chỉ là cô cũng thật sự rất muốn đứng gần anh một chút, thế nhưng, tay phải của anh phải cầm gậy chống, chỉ có tay trái cô có thể cầm lấy, nhưng mà chân trái của anh khi bước đi biên độ vung rất lớn, chỉ có thể giữ khoảng cách nhất định đỡ anh, thời gian lâu, muốn giữ khoảng cách này, cô quả thật cũng sẽ mệt.
"Rất khó." Thân mình của anh dựa vào cây gậy chống kéo đi về phía trước, nói là đi, thì nói là di chuyển nhanh thì đúng hơn, mỗi một bước đều lắc lư rất kịch liệt, "Em biết, căn nguyên không phải ở trên chân, mà là ở trong này." Anh dừng lại, chỉ chỉ đầu của mình."Thực xin lỗi, Triều Lộ."
Trên tay Triều Lộ truyền đến cảm giác sờ đến vết sẹo trên đầu anh lần đó, vành mắt liền đỏ: "Anh đừng tham lam, em một chút cũng không tham lam, mặc kệ bên trái bên phải, mặc kệ anh có thể dắt em đi được hay không, em đều không quan tâm! Dù sao tay anh là của em, chân của anh cũng là của em… hai cái tay, hai cái chân cũng vậy! Mặc kệ anh có thể dắt em đi được hay không, chúng nó, đều vẫn là của em. Anh chỉ cần nhớ rằng, đi về phía em là được."
Chử Vân Hành ném cây gậy chống trong tay xuống, ngón tay chậm rãi phủ lên trên cái trán cô, lại chậm rãi hướng lông mày cùng khóe mắt. Cô thuận theo nhắm lại hai mắt, cảm nhận được sự ấm áp của ngón tay anh đang xoa nhẹ lông mi của cô. Cuối cùng, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng mà mềm mại dừng ở trên mí mắt cô.
"Đừng nói là đi, chính là bò cũng muốn hướng về phía em.." Anh lẩm bẩm lộ ra hô hấp hơi mãnh liệt, một tiếng lại một tiếng lặp lại, trầm thấp gọi tên của cô, "Triều Lộ, Triều Lộ của anh..."
Dám yêu
Bộ phim kết thúc, Triều Lộ sợ Chử Vân Hành bị đoàn người đụng vào, dứt khoát cùng anh ngồi thưởng thức đoạn đuôi phim (đoạn nhạc kết phim), chờ cho đoàn người rời đi hết mới đứng dậy. Triều Lộ đem một viên bỏng cuối cùng trong chiếc túi giấy đưa đến miệng Chử Vân Hành, theo sau đỡ anh trên chỗ ngồi đứng lên. Đi ra rạp chiếu phim, không đợi Triều Lộ nói chuyện, Chử Vân Hành liền giành nói trước: "Chúng ta đi xuống khu trung tâm thương mại ở tầng dưới đi dạo đi."
Triều Lộ nói: "Không đi."
"Làm sao không đi?" Chử Vân Hành đôi lông mày nhướng lên, một bộ không vừa lòng với quyết định của cô.
"Đắt." Câu trả lời của cô tích chữ như vàng.
"Tuổi còn trẻ làm sao có thể trúng gió?"
"Ai biết a, chẳng lẽ là bị Parkinson? Bạn gái xinh đẹp như vậy. Cô nói xem, có phải là quan tâm đến tiền của anh ta hay không?"
...
Bọn họ còn chưa đi đến cửa của cửa hàng, liền nghe thấy sau lưng có tiếng nói nhỏ khe khẽ.
"Ai nha" Triều Lộ lấy khuỷu tay đẩy đẩy cánh tay Chử Vân Hành, "Các cô ấy nói em xinh đẹp."
Anh ngẩn người, nói: "Đúng vậy, các cô ấy cũng nói anh rất đẹp trai."
Hai người nhìn nhau cười.
Nghe đượ