Lamborghini Huracán LP 610-4 t

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nửa Vòng Tròn

Nửa Vòng Tròn

Tác giả: Hà Xử Thính Vũ

Ngày cập nhật: 04:03 22/12/2015

Lượt xem: 1341172

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1172 lượt.

mịt, thân ảnh của anh nhìn qua so ban ngày dường như còn đơn bạc gầy yếu hơn.
"Triều Lộ, thật không ngờ bạn trai của cậu lại như vậy." Nhược Chi lái xe, đột nhiên mở miệng nói.
Triều Lộ theo bản năng ngẩng cằm lên: "Lúc trước, mọi người cảm thấy Phương Uẩn Châu là thiên chi kiêu tử, mình không xứng với anh ta; hiện nay cậu cảm thấy Vân Hành là người tàn tật, là anh ấy không xứng với mình?"
Nhược Chi không nói chuyện.
Triều Lộ điều chỉnh giọng nói nói: "Năm đó lúc mình cùng Phương Uẩn Châu kết giao, cậu đã nói bọn mình sẽ không kết quả, lời nói kia mặc dù không xuôi tai nhưng mình cũng biết là cậu muốn tốt cho mình nên mới quyết tâm nói sự thật với mình; hiện thấy được Chử Vân Hành, mình cũng có thể biết được trong lòng cậu nghĩ như thế nào, cậu có bao nhiêu điều không thể hiểu. Cậu có biết mình… biết ơn cậu điều gì nhất không? Điều mình biết ơn nhất là hôm nay trước mặt anh ấy cậu đã kiềm chế suy nghĩ trong lòng, không có tỏ ra thương hại anh ấy ở trước mặt anh ấy. Điểm này đối với mình rất quan trọng rất quan trọng. Cám ơn cậu!"
Nhược Chi thở dài, lắc đầu lại lắc đầu: "Ai, cậu đứa con gái ngốc nghếch này. Mình lười mắng cậu."
Triều Lộ cợt nhả nói: "Mắng chửi đi mắng chửi đi, người nào mắng mình cậu đều tức giận, cậu mắng mình chứng tỏ cậu đang quan tâm mình. Chỉ là mình cam đoan, cậu từ từ sẽ phát hiện ra, Vân Hành là người con trai thật sự rất đáng yêu."
"Người con trai đáng yêu? Người con trai đáng yêu có đầy ra đấy!" Nhược Chi bộ dáng tức giận."Làm gì phải tìm người như vậy ?"
Triều Lộ nói: "Là chỉ anh ấy bị tàn tật? Nói thật, mình cũng không muốn tìm như vậy, nhưng anh ấy vừa vặn lại là như vậy, mà ngoài anh ấy ra lại không thể."
Nhược Chi như có điều suy nghĩ trầm ngâm một lúc lâu nói: "Cậu xác định? Cậu xác định không phải là do năm đó chịu đả kích quá lớn nên không có khôi phục lại?"
"Cái gì đả kích? Cậu nói đến Phương Uẩn Châu?"
"Cậu còn có bạn trai khác sao?"
"Không có."
Nhược Chi cho xe chạy thật chậm: "Triều Lộ, cả ngày nhìn thấy Phương Uẩn Châu, nghĩ lại bạn trai hiện tại, cậu không khó chịu? Không so sánh sao?"
Triều Lộ thành thành thật thật nói: "Thứ nhất, mình không có cả ngày nhìn Phương Uẩn Châu, mình chỉ là đồng nghiệp với anh ta, bề bộn nhiều việc, anh ta cũng bận rộn, chúng mình không rảnh cả ngày liếc mắt đưa tình; thứ hai, cũng không khó chịu, cũng không vì chuyện quá khứ mà khổ sở, lại càng không vì chuyện tình cảm hiện tại khổ sở, lần trước cậu còn nói mình cái gì ‘thần thái sáng láng’, nhớ không? Thứ ba, cũng là quan trọng nhất, không nên so sánh Chử Vân Hành và Phương Uẩn Châu. Anh ấy không cần thiết phải đi so sánh với Phương Uẩn Châu. Bọn họ mỗi người đều có chỗ tốt của mình, thứ tư… quan trọng nhất là, hiện tại người mình yêu là Chử Vân Hành." Cô bất tri bất giác sử dụng giọng điệu của Chử Vân Hành để nói chuyện, một hai ba bốn đề mục đều được phân rõ ràng rành mạch.
Nhược Chi đánh tay lái sang phải: "Quên đi, không nói chuyện này nữa... Thứ bảy này là sinh nhật của mình cậu còn nhớ rõ không?"
"Nhớ rõ, quà tặng mình cũng đã mua xong, trước không nói cho cậu là cái gì, đến lúc đó sẽ cho cậu một niềm vui bất ngờ (kinh hỉ : kinh ngạc + vui mừng)."
"Hiện tại mình phát hiện ra một điều, định nghĩa của mình và cậu đối với ‘kinh hỉ’ và ‘kinh hách’ (kinh ngạc + khiếp sợ) có khác biệt rất lớn." Nhược Chi nói với ý tứ hàm xúc.
Triều Lộ cũng không tức giận, cô đối Nhược Chi luôn luôn khoan dung, bất kể là lúc cô ấy miệng lưỡi sắc bén hay là có lòng quấy phá, cô đều có thể tìm được lý do để thông cảm cho cô ấy. Chính là Nhược Chi vẫn giữ thái độ đối với Chử Vân Hành, cô cũng có thể hiểu được chuyện này. Chính bản thân cô còn cần một khoảng thời gian thật dài mới hoàn toàn tiếp nhận anh, nói gì đến người khác?
"Tốt lắm, nếu đã đồng ý, đến lúc đó cậu có thể mang theo bạn trai cùng nhau đến nhà mình ăn bữa cơm rau dưa."
"Không thành vấn đề, thứ bảy này, chắc anh ấy cũng rảnh." Triều Lộ một ngụm đáp ứng, "Đúng rồi, mình còn chưa có hỏi cậu, cậu với Phan Hải gần đây như thế nào."
"Đừng nói nữa, vẫn như vậy thôi. Rất nhiều việc hiểu trong lòng mà không nói thôi." Tâm tình của Nhược Chi có chút sa sút."Đêm qua còn nói thứ ba phải đi Thái Lan hai tuần, nói là công việc, ai biết được… lười quản."
"Vậy còn ngày sinh nhật của cậu..."
"Ha", cô ấy phát ra một tiếng cười lạnh ngắn ngủi, "Đã tặng quà rồi, một chiếc nhẫn ruby, lại còn để lại thẻ tín dụng cho mình, nói là ngày sinh nhật hôm đó tùy mình sắp xếp, để cho mình vui vẻ một chút. Tốt thôi, mình có lẽ vẫn nên cảm động vì anh ta còn nhớ rõ ngày sinh nhật này của mình, mặc kệ là cài đặt nhắc nhở trong điện thoại di động hay là cái gì đó, ít nhất chứng minh anh ta vẫn còn để ý đến cảm nhận của mình."
Triều Lộ cũng không biết nên khuyên giải an ủi như thế nào cho tốt, đành phải nói: "Vậy chơi vui vẻ chút đi, đừng nghĩ nhiều."
Nhược Chi liếc nhìn qua gương chiếu hậu: "Triều Lộ, có lúc mình thật sự hâm mộ cậu."
"Vừa nãy còn khuyên mình, bây giờ lại nói hâm mộ." Triều Lộ cười.