XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nuôi Vợ Để Yêu

Nuôi Vợ Để Yêu

Tác giả: Kim Tinh

Ngày cập nhật: 03:34 22/12/2015

Lượt xem: 134638

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/638 lượt.

phải bị ngốc, lúc đầu quá lo, quá sợ, có số việc không nhớ nổi, nhưng những kiến thức trước kia em học đang mọc nấm trong đầu em này.”
Quả thật, bác sĩ cũng nói như vậy, để cô tiếp xúc nhiều với những thứ trước kia, có lẽ cô sẽ nhớ ra nhanh hơn, đột nhiên lòng anh căng thẳng, mặc dù anh đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng mỗi lần thấy cô sắp khôi phục trí nhớ, anh trở nên mâu thuẫn, vì anh lo lắng cô nhớ ra trước đây anh đã đối xử với cô thế nào, quên mất hiện tại anh rất tốt ……….
“A Diệp, A Diệp!” Ninh Hinh Nhi kêu anh nhiều lần, anh cũng không có phản ứng, “Anh làm sao vậy?”
“Không sao.” Nhuế Diệp cười dịu dàng.
Nhuế Lập Ngôn yên lặng ăn cơm, từ nhỏ cô dâu mới này đã không làm ông yên tâm, để người đàn ông vừa làm cha vừa làm mẹ như ông nuôi con nhất thời, lo lắng một đời.
Sau khi ăn xong, Ninh Hinh Nhi nói muốn cắt trái cây cho họ ăn, Nhuế Lập Ngôn thấy thời cơ đến nên kéo Nhuế Diệp đến góc.
“Cháu đang lo lắng gì vậy?” Nhuế Lập Ngôn đi thẳng vào vấn đề.
“Chú, cháu cũng không biết.” Nhuế Diệp không biết làm thế nào hinh dung tâm trạng của mình.
“Cháu đó, cháu còn không biết tính Tiểu Hinh sao? Con bé yêu hận rõ ràng, chắc chắn sẽ không giận cháu.” Nhuế Lập Ngôn trách mắng.
“Cháu không biết.” Nhuế Diệp cúi đầu.
“Cháu nghĩ xem, Tiểu Hinh muốn gì nhất? Là cháu! Còn cháu, đã là chồng con bé, cháu còn sợ gì? Sợ con bé không nhớ cháu? Các cháu đã kết hôn rồi, con bé vui còn không kịp, cùng lắm sau khi khôi phục trí nhớ, giận cháu, dù sao chú đảm bảo không mười ngày thì nửa tháng sau, con bé sẽ tha thứ cho cháu.”
“Thật sao?” Đơn giản vậy sao?
“Dĩ nhiên, cháu không có lỗi với nó, lỗi duy nhất của cháu là không nói cho nó biết, cháu yêu nó!” Mặc dù điều này đã làm Ninh Hinh Nhi khóc chết đi sống lại, nhưng bây giờ không phải lúc đổ thêm dầu vào lửa.
“Chú, cảm ơn chú.” Nhuế Diệp vẫn tự trách, đối với lời khuyên tốt bụng của chú, vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng, nhưng cảm ơn chú từ trong lòng.
Chú vì nhà họ Nhuế, vì anh, trả giá quá nhiều, không phải một thời gian, mà là hơn mười năm! Con người có bao nhiêu lần mười năm!
“Được rồi, cháu tự nghĩ kỹ đi.” Nhuế Lập Ngôn vỗ vai anh.
“Chú à, cháu cảm thấy Hinh Nhi nói đúng, chú nên tìm bạn đời đi.” Anh và Ninh Hinh Nhi sẽ hiếu thuận với chú, nhưng cô nói rất đúng, về sau chú sẽ hi vọng có một người bầu bạn, hai người tay trong tay sống nửa đời còn lại, đó mới là chuyện tốt.
“Cháu thật sự đã ăn quá nhiều nước miếng của Tiểu Hinh rồi, còn dám khuyên chú.” Nhuế Lập Ngôn không lưu tâm lắc đầu, “Chuyện của chú hai đứa đừng quan tâm.”
Nhuế Diệp cười bất đắc dĩ, chú thật sự càng già càng nói bậy, cái gì là “Anh ăn
nước miếng của Tiểu Hinh quá nhiều.”
“Ăn trái cây thôi.” Giọng nói đầy sức sống của Ninh Hinh Nhi truyền tới.
“Đi thôi.” Hai người đi về phòng khách.
Ninh Hinh Nhi vừa để trái cây xuống, đột nhiên mắt tối lại, cô lắc đầu, thấy Nhuế Diệp và chú đi tới, sắc mặt Nhuế Diệp hơn nặng nề, có chuyện gì sao?
Cô muốn mở miệng, đột nhiên phát hiện tim mình ngột ngạt, thật khó chịu, hoa mắt chóng mặt, vội vàng bám vào ghế salon, cơ thể ngã xuống, một cánh tay mạnh mẽ kịp thời ôm lấy cô, mà hai mắt cô đã nhắm lại, ngất đi.
“Hinh Nhi…”
Ai đang gọi cô? Là A Diệp sao?
“Bác sĩ, có chuyện gì vậy?” Đợi bác sĩ khám xong cho Ninh Hinh Nhi, Nhuế Diệp liền hỏi.
“Ngài Nhuế, cậu bình tĩnh lại đã, tôi mới có thể nói rõ với cậu.” Mặt bác sĩ không đổi, tình huốn này ông đã gặp nhiều, tập mãi thành quen rồi, nhưng ông hy vọng người thân nên tỉnh táo, đừng quá kích động, nếu không không giúp gì được.
Nhuế Diệp nghe vậy, lập tức yên lặng, nghe lời bác sĩ, hít sâu một hơi để mình tỉnh táo hơn, lại hỏi: “Bác sĩ, cô ấy có sao không?”
“Tôi nhới lần trước tôi nói với cậu, vì cô ấy bị thươngở đầu nên tạm thời mất trí nhớ, nhưng vừa kiểm tra, tôi phát hiện trong đầu cô ấy có máu tụ, vì máu tụ đè lên dây thần kinh nên cô ấy mới mất trí nhớ.
“Máu tụ? Cần phẫu thuật sao? Nguy hiểm không?” Nhuế Lập Ngôn nắm được mấy từ then chốt.
“May mắn khối máu rất nhỏ, phẫu thuật cũng không có vấn đề gì.”
“Vậy thì tốt.” Nhuế Lập Ngôn thở phào nhẹ nhõm, nhưng Nhuế Diệp vẫn nghiêm mặt, “Tiểu Diệp, bác sĩ nói Tiểu Hinh không sao, cháu…”
“Bác sĩ.” Nhuế Diệp mở miệng, “Không nguy hiểm, vậy sau khi phẫu thuật, trí nhớ của cô ấy…”
“Cái này khó nói.” Bác sĩ dùng thái độ chuyên nghiệp giải thích: “Không phải tôi muốn chối bỏ trách nhiệm, nhưng vì thực tế những người gặp phải trường hợp này khác nhau, nên tôi không thể cho cậu câu trả lời chính xác, sau khi phẫu thuật, cô ấy có khôi phục trí nhớ không thì tôi không chắc chắn, tôi định đề nghị không phẫu thuật để khối máu tự tan, nhưng bây giờ khối máu đã đè lên dây thần kinh, cần phải phẫu thuật. Sau khi phẫu thuật, có mấy trường hợp, một là khôi phục trí nhớ bao gồm cả quá khứ lẫn sau khi mất trí nhớ; hai là chỉ nhớ những việc trước khi mất trí nhớ hoặc chỉ nhớ những việc sau đó; ba là cái gì cũng không nhớ, các người phải chuẩn bị sẵn tâm lý, tóm lại là tình huống nào cũng có thể xảy ra.”<